Ngồi ở phòng trang điểm được một lúc thì Đổng Thanh Thư gặp được chị Hà đang hớt hơ hớt hải chạy vào. Có lẽ chị ấy tìm cô, nên vừa nhìn thấy Đổng Thanh Thư, thay vì ngỡ ngàng chị ấy lại tỏ ra vui mừng chạy tới.
“Đổng Thanh Thư.”
“Em đây…”
Đổng Thanh Thư có chút giật mình với sự xuất hiện của chị Hà, thế nên thay vì tay bắt mặt mừng, cô lại có chút dè chừng nhìn chị ấy.
Đổng Thanh Thư cảm thấy giác quan thứ sáu của mình trước giờ vẫn luôn rất nhạy bén, lắm lúc cô cảm thấy có gì đó chẳng lành sẽ tới thì y như rằng sau đó sẽ thật sự xuất hiện.
Hà Liên chỉ hỏi qua loa mấy câu hỏi thăm, sau đó cũng không đợi được nữa, trực tiếp hỏi thẳng cô.
“Em và Lệnh gia là loại quan hệ gì vậy?”
Đột nhiên chị Hà hỏi như thế, chân mày của Đổng Thanh Thư có hơi nhíu lại, cô nhìn về phía chị ấy, cảm thấy rất không tự nhiên.
“Quan hệ gì là sao ạ?”
“Thì là…”
Chị Hà cũng khó nói rõ thành lại, lại vô cùng tò mò nhìn về phía cô, thật sự muốn nghe chính miệng Đổng Thanh Thư nói rõ mối quan hệ giữa cô và người đàn ông kia là như thế nào.
“Em với ngài ấy có quan hệ như thế nào thì nhất thiết phải nói với chị à?”
“…”
Đổng Thanh Thư không hiểu, Hà Liên đang muốn cái gì, đột nhiên lại hỏi như vậy, không lẽ người này còn có ý muốn soi mói mình như những người khác sao?
Đổng Thanh Thư trước giờ không thích thị phi, ở trong thế giới này, bạn bè thân cận cô tin tưởng chỉ có Đồng Tuệ Linh và chị Hà. Nếu ngay cả Hà Liên cũng như thế, cô cảm thấy đời mình thật đúng là bất hạnh.
Nhìn thấy Đổng Thanh Thư đột nhiên dè chừng mình, chị Hà cũng gấp gáp.
“Không phải chị có ý soi mói đâu… Nhưng mà…”
“Nhưng mà làm sao?” Đổng Thanh Thư cũng có chút mất kiên nhẫn.
Cô cảm thấy, người khác dị nghị về mối quan hệ giữa cô và Lệnh tiên sinh thì không sao. Nhưng nếu Hà Liên cũng như thế, thì cô cảm thấy không cam tâm.
“Nhưng mà em cũng biết đó, ngài ấy không phải là người có thể dễ dàng dây vào đâu...”
Hà Liên làm việc trong giới giải trí này bao nhiêu lâu, trước khi làm quản lý cho Đổng Thanh Thư, cô cũng đã từng hợp tác với rất nhiều ca sỹ diễn viên khác, đương nhiên mấy ông lớn nhưng Lệnh gia, Hà Liên cũng từng ở đằng xa chứng kiến nhiều sự việc và những tin đồn loạn thất bát tao ở bên ngoài.
“Người như ngài ấy thì sao chứ?”
Đổng Thanh Thư cảm thấy không vui, mặc dù cô cũng tự mình hiểu rõ thân phận giữa mình và Lệnh tiên sinh khác nhau một trời một vực thế nào, nhưng người khác nói xấu Lệnh tiên sinh, cô không thích nghe.
Thấy Đổng Thanh Thư hôm nay cứng đầu một cách kỳ lạ, chị Hà lại cứ sợ cô bị người đàn ông kia làm cho đầu óc mụ mị không biết đường quay đầu.
“Em tốt nhất định ôm mộng trèo cao cùng người đàn ông này…”
Nói đoạn chị Hà lại nhỏ giọng kề tai Đổng Thanh Thư, sợ có tai mắt:
“Ngài ấy quyền cao chức trọng, nếu có vui đùa với em có khi chỉ là hứng thú nhất thời. Đổng Thanh Thư này, nghe chị, làm việc với nhau bao lâu nay, chị xem em như người thân của mình… Chị không muốn em lún sâu vào những mối quan hệ như thế này đâu, thiệt thòi lắm.”
Khi nãy chị Hà đang làm việc thì nhìn thấy Lệnh gia ôm một tiểu minh tinh bước vào. Vốn cứ nghĩ ngài ấy sau bao nhiêu năm kín tiếng nay lại tìm được một người hợp nhãn để vui đùa qua ngày, nào ngờ nhìn kỹ lại thì ra là cô nàng nghệ sỹ nhà mình!
Chị Hà thật sự là sợ đến mức run cả tay, vội vã xử lý xong công việc rồi chạy đi tìm Đổng Thanh Thư.
“Trừ phi em và ngày ấy cam kết với nhau qua một bản hợp đồng tình nhân, đôi bên cùng có lợi, em cho ngài ấy vui vẻ ngài ấy hậu thuẫn sau lưng em… còn không tuyệt đối đừng mơ mộng điều gì.”
“Vả lại em còn ngây thơ non dại không hiểu chuyện, trước giờ Lệnh gia chưa từng chính thức bao dưỡng một ai, nếu có là vui đùa với các minh tinh, vinh hoa phú quý họ nhận được cùng lắm cũng chỉ trong một thời gian ngắn. Sau này em bị người ta bỏ rồi, cũng không có ông lớn nào muốn em nữa đâu… Lệnh gia có tính chiếm hữu cao, đồ ngài ấy bỏ ra, người khác cũng không thể có được.”
“…”
Chậc, Đổng Thanh Thư nghe chị Hà nói mà không ngừng cảm thán trong lòng. Thì ra trong mắt người khác ngài ấy là người như thế.
Quả nhiên là một người đàn ông bá đạo độc tài mà, chẳng trách lúc tiếp xúc mấy lần đầu, dù chưa nghe qua danh nhưng cô đã cảm nhận được rõ mồn một khí tức nguy hiểm vây bám ngài ấy.
Hừ, ra là vậy, trước giờ chưa từng bao dưỡng một ai sao?
Mắt Đổng Thanh Thư có chút sáng rỡ, cô lại thấy mình thật đúng là có sức quyến rũ, tới cái mức người đàn ông này dùng đủ mọi cách để kéo cô về cho bằng được.
Thấy Đổng Thanh Thư tự cười một mình, chị Hà cứ cho là cô bị đả kích đến mức ấm đầu rồi.
Chị ấy thương cảm vỗ vai cô:
“Đổng Thanh Thư… em không sao chứ?”
“Em thì làm gì có sao.”
Đổng Thanh Thư bật cười, lại nhìn chị Hà:
“Chị đừng lo, em không để bản thân mình chịu thiệt đâu.”
“…” Chị Hà càng thấy thương hơn, nhìn Đổng Thanh Thư vẫn cứ bình tâm như vại trước sóng gió thật đúng là ngoan cường.
“Đúng là em bé số khổ của chị.”
Nói rồi chị lại dò hỏi Đổng Thanh Thư:
“Vậy hôm nay Lệnh gia đến đây để làm gì thế?”
“Đến để bàn luận mức bồi thường vi phạm hợp đồng ý chị.” Đổng Thanh Thư nói với chất giọng thản nhiên.
“Vi phạm hợp đồng? Ai vi phạm cơ?” Hà Liên trố mắt.
Đổng Thanh Thư cũng nhẹ giọng nói, ngón tay trỏ còn tự chỉ chỉ vào mình: “Thì em nè.”
“Em?”
“Ừm…”
“???”