Cứ như thế hợp đồng bao dưỡng giữa Lệnh Thiên Từ và Đổng Thanh Thư bắt đầu có hiệu lực kể từ đêm nay.
Đổng Thanh Thư ôm bảng hợp đồng vào người mà tới giờ lồng ngực vẫn còn đánh thình thịch không yên, cô cứ nghĩ mình vừa mới mơ, một giấc mộng quá sức hão huyền.
Mà người đàn ông đang lái xe chở cô về nhà lại cứ không ngừng mỉm cười, dù biết Lệnh tiên sinh mỗi khi bên cạnh cô tâm tình đều rất tốt, nhưng không nghĩ tới lại tốt đến cái mức này, cười mãi không ngừng, thật đúng là khác với tác phong ngày thường của ngài ấy.
“Ngài mắc cười lắm sao?”
Đổng Thanh Thư nói chuyện không dễ nghe chút nào, bởi vì nhớ lại thù xưa, người đàn ông này dám dồn cô vào bước đường cùng khiến Đổng Thanh Thư không khỏi sôi máu.
Cũng may mắn đến giờ cô chỉ mới nhìn thấy phân nửa của sự thật, còn chưa biết rõ bản chất con người của ngài ấy là như thế nào. Nếu Đổng Thanh Thư mà biết được hết tất cả những gì ngài làm từ trước đến nay chỉ để ép cô vào bước đường không thể quay lại như thế này, không biết cô còn sốc đến mức độ nào.
Người như Lệnh Thiên Từ ấy à… phải dùm cụm từ đa mưu túc trí, quỷ kế đa đoan để mà hình dung.
Là người đàn ông xảo quyệt, từ trước đến nay vẫn luôn dùng trí tuệ của mình đi trước người khác 3-4 nước cờ, nắm giữ thế thượng phong không để bản thân chịu thiệt.
Ngài ấy cũng giỏi nhất là thấu hiểu lòng người, nếu như không phải ngài ấy lợi dụng điểm yếu ham mê cờ bạc của bố Đổng Thanh Thư cũng như sự thiện lương của cô, thì chưa chắc gì bây giờ Đổng Thanh Thư đã rơi vào vòng tay ngài ấy.
Giống như Lệnh tiên sinh từng nói, ngài ấy ẩn nhẫn chờ đợi tới bây giờ mới giăng lưới bắt cô, đây chính là sự kiên nhẫn cuối cùng của ngài ấy dành cho cô rồi.
Nhưng dẫu sao hiện tại hai người cũng xem như yên ổn, Lệnh Thiên Từ đạt được mong muốn của ngài ấy, Đổng Thanh Thư cũng nhẹ nhõm trả xong số nợ to lớn của bố cô.
Lúc này trên xe, Lệnh Thiên Từ ân cần chỉnh lại nhạc vì cảm thấy tâm tình của Đổng Thanh Thư không tốt. Ngài săn sóc hỏi cô:
“Âm lượng như thế vừa đủ chưa?”
Đổng Thanh Thư cứ như một bà chủ nhỏ, cô cau có nhăn mày, nhưng rồi lại gật đầu:
“Được rồi, dễ chịu lắm.”
“Tinh thần tốt hơn chứ?”
Lệnh Thiên Từ dò hỏi, Đổng Thanh Thư có hơi lia mắt lườm ngài.
“Tốt…”
“Vậy thì được rồi.”
Người đàn ông nọ không chấp nhặt với cô làm gì, còn cảm thấy tính khí này của cô rất đáng yêu, đôi lúc dỗi hờn giương móng vuốt nhỏ thật khiến người khác mong muốn yêu chiều nhiều hơn.
“Vậy em muốn ăn món gì, tôi đưa em đi.”
“Ăn gì cũng được, tôi cũng không kén ăn.”
Mặc dù hờn giận là vậy, nhưng Đổng Thanh Thư cũng chẳng hơi đâu đi tranh cãi với ngài ấy làm gì.
Thôi thì cái tự tôn kia cũng bỏ xuống rồi, không cần phải dằn vặt nhau làm gì như mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết hay phát sóng lúc 8 giờ trên TV.
À mà quên… lúc trước quả thực cô viết kịch bản cũng hay chêm vào mấy tình tiết giận dỗi máu chó như thế này giữa hai nhân vật chính, cũng kéo tới cả vài chục tập mới giải tỏa được khúc mắc rồi happy ending.
Nhưng bây giờ thì không, ai rảnh đâu mà giận người vừa đẹp trai vừa có tiền như ngài ấy chứ.
Thôi thì để cô và người đàn ông này tiến tới giai đoạn vui vẻ hạnh phúc, vậy chẳng phải tốt hơn sao.
Sau khi bình tâm suy nghĩ, cô cảm thấy mình không nên overthinking làm gì.
Thay vì nghĩ vớ vẩn rằng người đàn ông này không chỉ dành cho một mình mình, thì nhân cơ hội ở bên cạnh ngài ấy, cô cướp mất trái tim ngài ấy là được rồi.
Chậc, nghĩ tới múi bụng của ngài ấy mà cô đã sướng rơn người rồi đây này.
Thôi thì cũng đã lỡ va vào đường cùng không quay đầu lại được, nếu để ôm đùi kim chủ, cô nguyện ôm đùi người đàn ông này, còn hơn là ôm cái gã họ Tống bụng phệ tính nết xấu xa mà trước kia cô từng viết. Ặc, nghĩ thôi cũng đủ nổi da gà.
Thấy Đổng Thanh Thư có hơi mất tập trung, Lệnh Thiên Từ lại hỏi cô:
“Hợp đồng của em với công ty chủ quản tới khi nào thì kết thúc?”
Đột nhiên nhận được câu hỏi này khiến Đổng Thanh Thư có chút không kịp chuẩn bị, cô ngẫm nghĩ nhớ lại, dường như còn tới 2 năm hay sao ấy.
“Hai năm nữa.”
“Được rồi.”
“…” Được rồi? Nghĩa là gì chứ?
Đổng Thanh Thư ngơ ngác, cô không hiểu người đàn ông này muốn làm cái gì nữa đây.
Lát sau hồi đáp lại thắc mắc trong lòng cô, Đổng Thanh Thư chỉ thấy Lệnh tiên sinh rất thản nhiên bá đạo mà nói:
“Ông chủ công ty em là bạn lâu năm của tôi, ngày mai tôi đưa em đến đó đàm luận phí bồi thường vi phạm hợp đồng.”
“Hả?”
“Sau ngày mai, tài nguyên sau lưng em là tôi, em cũng chỉ có thể là nghệ sỹ trực thuộc công ty giải trí của tôi.”
Chậc…
Người có tiền thật đúng là có khí chất bá đạo ngang tàn mà. Giành nghệ sỹ cũng công khai như vậy, thật đúng là ngầu bá cháy.
Chỉ là Đổng Thanh Thư không hiểu nổi, công ty chủ quản hiện tại của cô thì xem cô như con ghẻ vậy, không hiểu sao người đàn ông này lại nhìn trúng cô kia chứ… thật đúng là quái lạ mà.