Tới khúc “dạy dỗ” Đồng Tuệ Linh còn cố ý nhấn mạnh, ánh mắt lượn lờ nhìn sang Đổng Thanh Thư cố tình trêu chọc cô.
Đổng Thanh Thư lia mắt lườm Đồng Tuệ Linh một cái, lại đứng một bên xem kịch hay.
La Ý Hiên quả nhiên là lật mặt nhanh như ăn bánh, thấy có người thứ ba xuất hiện thì liền giả bộ vui vẻ hòa đồng với Đổng Thanh Thư cơ đấy.
“Ôi dào, có gì mà không hài lòng chứ. Đổng Thanh Thư làm tốt lắm, cô đó, bồi dưỡng nhân viên tốt như vậy thật hiếm thấy.”
Đồng Tuệ Linh và La Ý Hiên giả lả nói với nhau thêm mấy câu, sau cùng La Ý Hiên cũng chuồn đi mất. Nghe nói chiều nay cậu ta có buổi chụp hình quan trọng với tạp chí lớn, Đổng Thanh Thư nghe không rõ vì mãi dọn dẹp lại đồ makeup.
Đợi La Ý Hiên đi rồi, lúc này Đồng Tuệ Linh cũng bắt cái ghế cao ngồi lên, đảo mắt nhìn Đổng Thanh Thư:
“Thấy bạn về mà không mừng à?”
Thanh âm của Đồng Tuệ Linh mang đầy hàm ý trêu ghẹo, Đổng Thanh Thư chỉ lườm một phát.
Đồng Tuệ Linh đi quay cả hơn một tháng nay không ở trong thành phố, cũng lâu rồi Đổng Thanh Thư không gặp cô ta, vốn dĩ bình thường là sẽ tay bắt mặt mừng, nhưng mà lúc nãy thấy Đồng Tuệ Linh trêu chọc cô hăng quá, Đổng Thanh Thư cũng cố ý ẩm ương lại.
“Không mừng, tại sao tôi phải mừng chứ!”
“Aiya, sao cục cưng hôm nay lại dỗi rồi, tôi có quà cho cô nè.”
Đồng Tuệ Linh cười cười kéo tay áo Đổng Thanh Thư, lấy lòng cô.
“Cô không biết là người ta nhớ cô cỡ nào đâu.”
“Thôi đi bớt có xạo. Cô đi quay vui như vậy, bên cạnh còn có Phương thiếu mỗi đêm…”
Đổng Thanh Thư nói tới mấy câu ái muội liền hơi đỏ mặt ngượng ngùng, Đồng Tuệ Linh lại cứ thế mà cười ha hả.
“Mỗi đêm làm sao hả? Sao không nói tiếp đi, haha.”
Thấy Đồng Tuệ Linh càng cười càng hăng, Đổng Thanh Thư tỏ ra chán ghét: “Không thèm nói với cô.”
Đồng Tuệ Linh có rất nhiều ưu điểm, thế nhưng những ưu điểm đó cũng chẳng thể bù lại cho việc giỡn nhây của cô ta. Đổng Thanh Thư da mặt mỏng không thèm chấp nhất, đứng một bên dọn dẹp lại đống đồ makeup.
Đồng Tuệ Linh lúc này cũng tự biết điểm dừng mà ngưng cười, cô ta lấy trong túi xách ra một chai rượu trắng đưa tới.
“Nè.”
“Hả?”
“Còn hả cái gì, rượu đó, cho cô.”
“Erguotou hả?”
Đổng Thanh Thư cầm chai rượu trắng kia lên dòm ngó một hồi, chà, cô chưa từng đến Bắc Kinh nên cũng chưa từng thử qua đặc sản nơi này.
“Sao, hết giận chưa đó?”
Đồng Tuệ Linh đẩy đẩy cùi chỏ vào vai cô, Đổng Thanh Thư chẹp miệng:
“Tạm tha cho cô.”
…
Dọn dẹp xong cũng tới lúc tan làm, Đồng Tuệ Linh nói muốn dẫn Đổng Thanh Thư đi ăn, cô cũng không từ chối, còn trừng mắt dọa người ta:
“Để đền bù tổn thất cho tôi, cô phải khao một chầu thật ngon đó.”
“Chậc, quỷ nhỏ ham ăn này.”
Đồng Tuệ Linh tuy là miệng mắng nhưng vẫn rất cưng chiều, còn hỏi Đổng Thanh Thư muốn ăn món gì.
Trên đường đi Đổng Thanh Thư kể lại chuyện của La Ý Hiên cho Đồng Tuệ Linh nghe, muốn nhân cơ hội nghe thử ý kiến của Đồng Tuệ Linh thế nào. Nào đâu Đồng Tuệ Linh cảm thấy việc La Ý Hiên hống hách như thế cũng là chuyện bình thường, hại Đổng Thanh Thư sốc đến há hốc mồm.
“Bộ lần đầu cô quen biết cậu ta hay sao mà hoảng hốt vậy? Bình thường còn không phải cô và Ý Hiên như nước với lửa, cậu ta nói móc cô câu nào, cô liền kháy lại câu tương tự hay sao?”
“…” Ừ thì đây đúng là lần đầu tiên Đổng Thanh Thư gặp La Ý Hiên đó chứ, đương nhiên không biết cái danh tiếng đanh đá đó của cậu ta rồi.
Nghe Đồng Tuệ Linh kể Đổng Thanh Thư cũng đại khái nhận ra nhân vật mà mình viết trong kịch bản và hiện thực sau khi xuyên thư thực sự là cách xa một trời một vực luôn.
La Ý Hiên hiền lành của cô sau khi xuyên thư thật đúng là bông hồng có gai mà, gương mặt thánh thiện nhưng miệng mồm thật khó mà lường.
Nhớ lại khi nãy La Ý Hiên nói móc nói mỉa cô, Đổng Thanh Thư không nhịn được mà rùng mình.
“Hừ, mà cô cũng thật là… sao lại tự mình chịu ủy khuất như vậy chứ, trước kia cô đâu có thế.”
Đồng Tuệ Linh không nhịn được cảm thấy uất ức thay cho Đổng Thanh Thư. Nhưng Đổng Thanh Thư thì không thích vướng vào ba cái thị phi này nữa, lánh đạn vẫn tốt hơn:
“Cô cũng biết nói là trước kia, cô nhìn tôi bây giờ xem, so với cậu ta là diễn viên đang nổi, được các tạp chí lớn săn đón… tôi dám bật lại à?”
“Biết trước tôi về sớm một chút, thì cậu ta không có cơ hội lên mặt như thế rồi.”
Đồng Tuệ Linh vừa nướng thịt vừa hằn hộc nói, thấy biểu cảm này của cô ta, Đổng Thanh Thư thoáng bật cười.
Nghĩ tới có đứa bạn tốt như Đồng Tuệ Linh, Đổng Thanh Thư cũng cảm thấy rất mát lòng mát dạ. Trước kia cô không có bạn bè thân thiết, lúc chịu ủy khuất cũng chưa từng có ai ở bên cạnh lên tiếng bênh vực cô như Đồng Tuệ Linh bây giờ vậy.