Nhắn xong tin này cô lại không nhịn được nằm cười một mình, nghĩ tới người đàn ông kia tim cô cứ thổn thức không ngừng, lăn qua lăn lại trên giường một hồi cuối cùng là ngủ quên khi nào không hay.
Đợi cho tới khi trời tối mù không thấy chút ánh sáng nào, nửa đêm phòng tối đèn chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, Đổng Thanh Thư trở mình tỉnh giấc.
Cô vội vã ôm lấy điện thoại ngay bên cạnh giường, muốn xem xem Lệnh tiên sinh đã trả lời tin nhắn hay chưa, thế nhưng đáng buồn là người đàn ông nọ đến xem tin nhắn còn chưa xem, nói gì là trả lời cô.
“…” Đổng Thanh Thư cảm thấy hụt hẫng.
Cô ngồi bật dậy trên giường, ôm điện thoại thẫn thờ hồi lâu.
Rõ biết ngài ấy bận trăm công nghìn việc không có thời gian rảnh rỗi mà trả lời tin nhắn của cô, thế nhưng cô vẫn cảm thấy lòng trống trải cô đơn lắm.
Tự dưng lại nghĩ có khi nào người đàn ông này chơi đùa tình cảm của mình hay không?
Hôm trước rõ ràng vẫn còn vui vẻ như vậy, nhưng từ khi ngài ấy bỏ về giữa chừng, phim còn chưa kịp xem… tới nay bọn họ cũng không hề liên lạc với nhau thêm lần nào nữa.
Cũng may mắn là Đổng Thanh Thư không nói rõ tâm tình của mình cho người đàn ông kia biết, nếu không giờ này chắc cô sẽ ủy khuất đến chết!
Ngẫm nghĩ lại bực mình, lòng cô ngổn ngang không yên bình nỗi. Đổng Thanh Thư quăng điện thoại sang một bên, quyết tâm đi ngủ không thèm để ý đến người đàn ông kia nữa.
Nhưng mà cả đêm hôm đó thực sự Đổng Thanh Thư chẳng chợp mắt nổi.
Mãi đến sáng hôm sau, cô bưng nguyên gương mặt thẫn thờ cùng với hai cái quầng thâm mắt đen xì vào nhà vệ sinh đánh răng. Nhìn mình trong gương, Đổng Thanh Thư thở dài tự giễu sao mà thảm hại quá.
Đúng lúc đang súc miệng, bên ngoài điện thoại đổ chuông có cuộc gọi đến.
Trong khi miệng còn đang dính đầy bọt kem như vậy, Đổng Thanh Thư lại nghĩ là Lệnh tiên sinh gọi tới, lòng cô phấn khởi mong đợi chạy vội ra bên ngoài nhận điện thoại.
Nhưng tới khi nhìn thấy màn hình không phải là cái tên mình mong mỏi, Đổng Thanh Thư lần thứ hai trong cùng một ngày cảm thấy hụt hẫng.
Cô thở dài bất mãn, rồi lại đứng ở đó ngẩn người nhìn điện thoại đổ chuông rồi dần tắt đi, tâm trạng càng thêm tệ.
Không biết từ bao giờ mà cô lại thấy nhung nhớ và chờ đợi tin nhắn hay cuộc gọi của người đàn ông kia đến mức này. Đến mức mà điện thoại vừa mới thông báo cuộc gọi tới, cô đã không chờ đợi được vội vã tiến tới muốn xem thử là ai.
Mong đợi một người… cảm giác này thật quá khó để vượt qua.
Điện thoại tắt rồi lại tiếp tục đổ chuông báo cuộc gọi thứ hai, rồi thứ ba.
Đổng Thanh Thư biết mẹ của nguyên chủ A chẳng tốt lành gì, nên cô cũng không vội vã nghe điện thoại.
Lúc này Đổng Thanh Thư đi vào trong nhà vệ sinh súc miệng cùng rửa mặt lại cho sạch sẽ, sau đó mới tính tiếp.
Mãi tới khi cuộc gọi lần thứ bảy vang lên, Đổng Thanh Thư cuối cùng cũng đắp xong chiếc mặt nạ dưỡng ẩm đi ra ngoài.
Mất ngủ có một đêm, da mặt tàn phai héo úa thấy rõ, còn khô như vậy, không dưỡng ẩm lại thì thật sự là tự mình phá hủy dung mạo của mình mà.
Đổng Thanh Thư đưa tay bắt lấy điện thoại, mở loa ngoài.
“Con nghe đây.”
“Đổng Thanh Thư! Sao tới giờ này con mới bắt máy.”
Giọng của người phụ nữ kia nghe có chút chua chát, Đổng Thanh Thư linh cảm có chuyện không hay, trả lời qua quýt.
“Con bận chút việc, có gì không ạ?”
“Con thì bận cái gì chứ! Đừng tưởng mẹ không biết, mấy nay chẳng phải công ty chủ quản đóng băng công việc của con sao?”
Người phụ nữ kia nói mấy lời đắng cay, Đổng Thanh Thư nghe xong cảm thấy không lọt tai được chữ nào. Nhưng mà cô không phản bác, chỉ im lặng đợi bà ấy nói tiếp.
“Mà này, mẹ cần tiền gấp, con có tiền không? Gửi mẹ một ít.”
“…”
Quả nhiên gọi điện tới không có chuyện gì tốt lành mà.
“Mẹ cũng nói là công ty chủ quản đóng băng hoạt động của con, con làm sao có tiền gửi cho mẹ chứ.”
“Con đừng nói dối. Bao nhiêu năm qua làm việc trong giới giải trí, không lẽ không tích góp được chút tiền tiết kiệm nào hay sao?”
Mẹ vẫn cứ không ngừng nói bên tai, Đổng Thanh Thư chán ghét đi vào bếp cắt trái cây ăn.
Tú Hân vẫn không nhận ra là con gái mình đã rời đi, bà ta tiếp tục nói:
“Con xem hôm trước mẹ đã đề cập với con chuyện mua xe cho em trai con rồi. Con coi gửi mẹ ít tiền, mẹ định sắm cho nó cái chiếc xe đời mới ra ấy. Con cũng biết mà, con trai lớn lên phải lấy vợ, em trai con cũng có người yêu rồi, đâu thể cứ đi chiếc xe cùi đó mãi. Đổi xe cho em con cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu.”
“…”
“Đã thế cuối năm nay mẹ định cho nó đi học thanh nhạc, nó nói muốn vào giới giải trí giống con.”
“…”
Đổng Thanh Thư nghe mấy lời này, cảm thấy trong lòng bực mình.
Cũng biết nói là con trai lớn rồi phải lấy vợ.
Thế cô thì sao? Nhân vật A không phải con gái của ông bà à, sao cứ quy định con gái là phải chịu thiệt thòi hơn vậy! Phân biệt đối xử quá trời quá đất.
Có làm trong showbiz cũng là bán mạng kiếm ra đồng tiền, đâu phải dễ dàng tiền từ trên trời rơi xuống đâu mà muốn gửi về là gửi về được ngay!
Lại nói, em trai có bạn gái rồi, tức là cũng không còn nhỏ nữa. Nếu có điều kiện thì hẵng hãy đua đòi đổi xe, nhà cũng chẳng khá giả gì, lại cứ nhất quyết muốn gửi tiền về đổi cho chiếc xe mới?
Đổng Thanh Thư cảm thấy đau đầu. Làm cô nhi suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ tự dưng lại có thêm một người mẹ, có thêm một gia đình… nhưng mà gia đình này thật biết cách bào tiền của nhân vật A mà.
Cũng tại cô viết nhân vật A quá là thảm hại đi, cũng viết những nhân vật quần chúng kia sao mà tính tình thật khó coi. Để giờ đây cô vướng phải cái nghiệp này…
“Tiền bây giờ con không có để mà gửi mẹ đâu, hay là đợi khi khác vậy.”
Dẫu không thích cái nhà này, nhưng mà cô vẫn nhỏ giọng đáp lại:
“Với cả chỗ con mọi thứ đang rối tung cả lên, công việc còn chưa giải quyết xong, muốn xoay tiền cũng không có nhanh như vậy được.”
“Sao lại không có!”
“Con nói thật mà…”
“Mẹ không biết, con mau nghĩ cách kiếm tiền đi!”
“…”
“Với cả gần đây bố con đánh bạc thiếu tiền của người ta…”
Tú Hân nói tới đây, giọng bà đột nhiên trở nên gấp gáp:
“Coi như tiền cho em con đổi xe có thể từ từ tính… Nhưng mà tiền để trả nợ cho bố con thì con xem xem gửi về gấp cho mẹ.”
“Gì cơ ạ?”
Đổng Thanh Thư tá hỏa, bị lời nói này làm cho sốc đến ngây người.
“Chuyện cũng xảy ra cả tuần nay rồi nhưng mẹ không nói cho con biết.”
“…”
Thì bây giờ cũng nói rồi còn đâu!
“Con xem gửi về gấp đi, nếu không trả đúng hẹn cho người ta, người ta dọa sẽ chặt một bàn tay của bố con để gán nợ đó!”
Chết tiệc!
Cái nghiệp chướng gì đang xảy ra trên đầu của Đổng Thanh Thư vậy trời?
Đánh bạc thiếu nợ? Có tỉnh táo không vậy!