Đồng Tuệ Linh cứ không ngừng làm ầm lên bắt cô phải làm cho ra nhẽ cái chuyện này. Mà Đổng Thanh Thư của bây giờ vừa tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, còn nghe không hiểu được tiếng người…
Bảo cô giải thích, giải thích cái gì?
Đồng Tuệ Linh luyên thuyên cả buổi vẫn chưa hết chuyện, nào là nói cô bị giang cư mận bóc phốt đời tư đến không ngóc đầu dậy được, nào là bị đạo diễn La thẳng tay hất nước bẩn, nào là cô của bây giờ nổi như cồn!...
Đổng Thanh Thư nghe không hiểu.
Lên hot search?
Cô chỉ là một diễn viên hạng hai tầm thường, xuyên thư sắm vai một nhân vật pháo hôi người người ghét bỏ… sao tự dưng lại chạy lên hot search chễm chệ ngồi ở vị trí hàng đầu rồi?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Đổng Thanh Thư mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra, một đường link được gửi từ hộp thư thoại tới, là của Đồng Tuệ Linh.
“Cô tự mình mò lên đây mà xem, xem xem bản thân mình rốt cuộc đã làm cái chuyện quái quỷ gì vậy hả?”
Đồng Tuệ Linh cảm thấy lồng ngực nóng ran không thở nổi, cô ta tức đến run cả người.
Bảo Đổng Thanh Thư đi ôm đùi kim chủ, nhờ Phương thiếu giúp đỡ làm quen được với vị tai to mặt lớn như Lệnh gia là cơ hội ngàn năm có một, thế mà Đổng Thanh Thư chẳng biết tốt xấu, đường tốt không chịu đi, cứ nhất quyết phải đi vào ngõ cụt!
Bây giờ thanh danh mặt mũi đều bay sạch, bị lão đạo diễn họ La kia tiếp nhận phỏng vấn bôi xấu cô không ra thể thống gì, nói Đổng Thanh Thư lẳng lơ câu dẫn, mất hết liêm sỉ. Ban đầu đã được nhận vai nữ thứ trong phim của đạo diễn La, thế nhưng mộng trèo cao muốn được cả vai chính nên không từ mọi thủ đoạn rù quến ông ta, dù biết đạo diễn đã là một người đàn ông có vợ có con!
Nói đến cái mức đó, còn kèm theo mấy tấm ảnh ái muội được lan truyền trên khắp các mặt báo!
Tuy là rất mờ, nhưng vị trí chụp nhạy cảm như vậy, giang cư mận phải nói là tin đến sái cả cổ, hùa nhau mắng chửi Đổng Thanh Thư, cho rằng cô bao nhiêu năm ngụp lặn trong giới giải trí không thể nổi, thế nên bây giờ mất hết tôn nghiêm đi làm chuyện bậy bạ, phá hoại hạnh phúc gia đình người ta chỉ để có được lợi ích cho bản thân.
“Cmn, gì vậy trời…”
Đổng Thanh Thư đọc xong bài báo mà đầu vang lên mấy tiếng ong ong.
Trong lúc còn đang ngơ ngẩn, Đồng Tuệ Linh lải nhải không ngừng, điện thoại lại inh ỏi tiếng tin nhắn kéo tới từ rất nhiều người.
Đổng Thanh Thư sốc toàn tập, thề là cô chẳng kịp trở tay.
Cô chỉ mới ngủ có một đêm thôi mà, đâu ra chuyện xấu cứ dồn hết vào cô thế?
…
Công ty chủ quản của Đổng Thanh Thư chính thức đóng băng hoạt động của cô kể từ bây giờ. Nghe thấy tin này Đổng Thanh Thư cảm thấy đời cô đúng là xui như chó mực!
Bây giờ cô cũng mặc kệ mình đang ở đâu, ngồi rep tin nhắn mà lòng sôi máu.
Chị Hà – quản lý hiện tại của cô nói bởi vì đời tư của cô đang bị dân mạng anti-fan bới móc, kèm với những hình ảnh xấu đang tràn lan trên mạng, đạo diễn La thì khẳng định 100% cô là người rù quến ông ta, bây giờ mũi giáo dư luận dồn về phía cô, tiếng xấu đồn xa như vậy công ty chủ quản thực sự không có cách nào bảo vệ nổi cô.
Chị Hà lại nói câu vô tình:
“Vả lại em cũng không nổi tiếng gì, người nổi tiếng gặp phải trường hợp này còn lao đao không vực dậy nổi, chị nghĩ em nên chuẩn bị tinh thần đổi nghề đi là vừa.”
“Ơ chị…?” Đổng Thanh Thư cảm thấy sốc, cô nắm chặt điện thoại hỏi lại:
“Không còn cách nào cứu vãn sao chị?”
“Không còn đâu Đổng Thanh Thư à.”
Chị Hà thở dài một hơi, tuy rằng thời gian làm việc cùng Đổng Thanh Thư không bao lâu nhưng chị cũng tiếc thương cho nhan sắc này của cô. Cũng là một người có tài có sắc, xui xẻo là không gặp thời thôi.
“Thôi thì chị sẽ xem lại phía công ty sắp xếp như thế nào, tạm thời khoảng thời gian này em lánh ở nhà đi, ra đường có khi lại bị người ta…”
Mấy lời cuối cùng chị Hà hạ thấp âm giọng. Đổng Thanh Thư không nghe được, cô hỏi lại:
“Bị sao ạ chị?”
“Thì là bị người ta ném đá chứ là gì.”
Chị Hà thở dài, nói rồi không đợi Đổng Thanh Thư phản ứng liền tắt máy.
Chị Hà là quản lý của Đổng Thanh Thư, đương nhiên cũng thu dọn không ít tàn cuộc của cô. Sự việc này xảy đến bất ngờ, không chỉ Đổng Thanh Thư không kịp trở tay mà chính chị cũng không kịp thời phản ứng.
Đổng Thanh Thư từ một người an phận không có gì nổi bật trong sự nghiệp, giờ đây lại nổi lên do scandal lình xình không đáng có. Dọn dẹp được hết đống này chắc là chị cũng nghỉ làm là vừa, quá sức mệt mỏi!
Xong cuộc điện thoại với chị Hà, Đổng Thanh Thư còn phải đối mặt với rất nhiều tin nhắn khác. Không chỉ là của Đồng Tuệ Linh nhắn tin ầm ỉ làm phiền, mà còn có gia đình của nguyên chủ A nhắn tới hỏi thăm cô.
Mẹ: “Con sao rồi, có ổn không? Mẹ hay tin mà lòng bồn chồn từ sáng giờ.”
“…”
Đổng Thanh Thư vốn dĩ là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu chuyện khó khăn xảy đến trong cuộc đời cô đều là tự một mình cô đối mặt rồi mạnh mẽ bước qua. Lần này xuyên thư, gặp phải đại bạo, tự dưng có tin nhắn của “mẹ” từ quê nhà gửi tới hỏi thăm… Đổng Thanh Thư bỗng chốc sững sờ nhìn màn hình, cảm động đến hai mắt rưng rưng.
Chỉ là hiện thực thì quá đỗi tàn nhẫn, còn chưa đợi cô Đổng Thanh Thư cảm động được bao lâu thì “mẹ” cô lại gửi tới tin nhắn:
“Bình thường đã không làm ra được bao nhiêu tiền rồi, bây giờ còn gặp chuyện chẳng lành… mẹ tính tháng sau sắm cho em trai con một chiếc xe, dù sao nó cũng đến tuổi lấy vợ. Con xem như thế nào thì gửi tiền về, em trai con cũng định đi học thanh nhạc, nó muốn trở thành ca sĩ.”
Đổng Thanh Thư còn chưa kịp chảy nước mắt cảm động, giờ đây nghe mấy lời tàn nhẫn của mẹ nguyên chủ A mà xém chút sặc nước bọt.
Hừ, quên mất, cô quên mất là bản thân mình đã viết cuộc sống của nhân vật A thê thảm thế nào!
Từ việc bước ra đời không được trọng dụng, sự nghiệp lao đao cho đến cả gia đình cũng không có ai thương cô. Bố mẹ thiên vị em trai, từ trước đến nay xem cô không khác gì công cụ hái ra tiền.
Đổng Thanh Thư lạnh mặt, trực tiếp quăng vào tin nhắn kia vào lưu trữ.
Trong lúc cô đang buồn bực, Đổng Thanh Thư lấy gối nằm sẵn có bên giường quăng đi tứ tung phát tiết.
“Chết tiệt.”
Cô thật sự chẳng nhịn nổi mà văng tục một câu.
Vốn dĩ cô định xuyên thư làm lại cuộc đời, biến nhân vật pháo hôi A trở nên có ích cho đời hơn một chút, ít ra là cũng có sự nghiệp ổn định, cô tự cứu lấy bản thân mình, không để kết cục thảm hại trong kịch bản mà mình viết trở thành sự thật.
Thế nhưng bây giờ mọi chuyện rối tung.
Cmn lão già họ La chết tiệt, lẽ ra hôm qua cô phải đá cho lão ta tuyệt tử tuyệt tôn, không còn đường sản sinh con cháu!
Dê cô, sàm sỡ cô, uy hiếp cô, sai người áp chế cô!
Thế mà có thể giả nai trên sóng truyền hình tiếp nhận phỏng vấn đổi trắng thay đen, đổ hết mọi tội danh lên người cô.
“Mẹ kiếp tên chó chết này!”
Đổng Thanh Thư vớ thêm một cái gối quăng về phía cửa phòng, vừa quăng vừa mắng to.
Thế mà không ngờ cửa phòng bật mở, Lệnh tiên sinh chẳng biết từ đâu lù lù xuất hiện.
“Ối!”
Có người nào đó thảng thốt rụt người…
Mà Lệnh tiên sinh chỉ cúi người nhặt lại cái gối Đổng Thanh Thư vừa mới quăng đi, sau đó đi vào bên trong phòng, mỉm cười nhìn cô.
“Cái miệng hư hỏng này là đang mắng chó chửi mèo đấy à.”
“…”
OMG, chết mất thôi!
Đổng Thanh Thư cảm thấy mặt mũi của mình triệt để quăng đi cho chó gặm, nhục không biết giấu đâu cho hết.
“Em làm sao vậy hửm?”
Lệnh tiên sinh khó hiểu hỏi cô.
Đổng Thanh Thư mải nhìn ngài mà hai mắt như muốn rớt ra ngoài.
“Tiên- tiên sinh… Lệnh tiên sinh!”
“Ơi, tôi nghe?”
Lệnh Thiên Từ bật cười, rõ biết Đổng Thanh Thư không phải là có ý gọi ngài, nhưng ngài vẫn cứ thích trả lời như thế đấy.
Đổng Thanh Thư lắp bắp không đáp lại được, chỉ là né tránh ánh nhìn của Lệnh Thiên Từ, luống cuống muốn xuống giường.