Lúc Đổng Thanh Thư quay trở lại buổi tiệc, gương mặt của cô đã trắng bệch ra như cắt không còn một giọt máu.
Chị Hà nhìn thấy cô, không nhịn được lo lắng lân la tới gần hỏi thăm: “Em làm sao thế?”
Thanh âm chị rất nhỏ, chỉ đủ để Đổng Thanh Thư nghe thấy.
Cô từ từ hồi thần, chậm chạp lắc đầu, tỏ ra không sao: “Em không sao, chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Ừ nhỉ… hôm qua em còn sốt kia mà. Hôm nay cũng chưa khỏe hẳn đã đến đây…”
Hà Liên bắt đầu suy tính: “Em ổn không? Ngồi thêm một chút thì cáo bệnh về thôi.”
Đổng Thanh Thư gật gù, thú thật cô cũng chẳng muốn ở lại đây lâu hơn.
“Đợi thêm chút nữa đã.”
Vừa dứt lời, đúng lúc Kiều Đông Phong cũng từ ngoài bước vào, hai người chạm mắt nhìn nhau. Kiều Đông Phong vẫn cười tươi như cũ, mà Đổng Thanh Thư thì mặt mày xám xịt, đảo mắt sang nơi khác né tránh ánh nhìn của người kia.
Hà Liên nhạy bén đương nhiên nhìn ra được điều khác thường, muốn hỏi cô nhưng lại ngại có tai mắt nên không nói gì, cuối cùng cứ để mọi chuyện trôi qua trong im lặng.
Ngồi được một lúc, Đổng Thanh Thư định cáo bệnh đi về thì lại thấy La Ý Hiên từ đâu bước tới.
Nãy giờ cũng chẳng để ý, bữa tiệc bắt đầu mà sao y cứ đi đâu mãi không thấy tâm hơi.
Nhìn thấy Đổng Thanh Thư đang nhìn mình, La Ý Hiên cũng vênh váo hất mặt, ánh mắt của y lấp lóe thất thường.
Cô rất muốn bơ đi như mọi lần, thế nhưng nhớ tới những lời nói lúc nãy, kèm với vẻ mặt đắc ý của La Ý Hiên bây giờ, trực giác của một người phụ nữ mách bảo cho cô biết… có điều gì đó không được bình thường đang xảy ra.
Sao cô cứ thấy y trông hả hê thế nào ấy.
Cô cũng đâu có tỏ ra dáng vẻ thất thố khi nghe y nói bậy, vì sao người nọ lại lộ ra biểu cảm ấy?
Sau cùng Đổng Thanh Thư chẳng quan tâm, đứng dậy đi lại chào hỏi đạo diễn Phí rồi cáo bệnh rời đi, lúc đi ngang qua Kiều Đông Phong, trước mặt rất nhiều diễn viên đồng nghiệp đang dòm ngó, cô giả tạo vui vẻ gật đầu với anh ta.
Nhưng Kiều Đông Phong đúng là dai như đĩa, còn cố ý đưa tay.
“…”
Hai người nhìn nhau. So với Kiều Đông Phong miệng cười toe toét, Đổng Thanh Thư lại gượng gạo khác hẳn.
La Ý Hiên đứng xem kịch hay, không nhịn được bật cười.
Đợi đến khi Đổng Thanh Thư đi rồi, y cũng nhanh chóng viện cớ có việc rồi về theo.
Ngồi trên xe, người nọ liền mau chóng mở điện thoại ra xem tin tức nóng hổi mà bản thân vừa dùng tiền mua được từ phía một kẻ chụp trộm.
Vừa rồi vì bị Đổng Thanh Thư chọc tức, La Ý Hiên hậm hực bỏ đi, vậy nên mới may mắn chừa chỗ cho cô và Kiều Đông Phong đứng nói chuyện tình tứ, còn bị thợ săn ảnh chụp được một màng thú vị này.
La Ý Hiên cũng là tình cờ nhìn thấy có người lấp ló, linh tính mách bảo y chặn đường gã ta lại, cuối cùng phát hiện ra được một đống ảnh chụp vô cùng có sức ảnh hưởng kia.
La Ý Hiên câu khóe môi cười khẩy.
Y đang tính toán xem phải làm gì với đống ảnh này đây.
Góc chụp cũng đẹp thật đấy.
Trước kia từng bị Đổng Thanh Thư sỉ nhục trước mặt đoàn làm phim, cái tát đó của cô, La Ý Hiên cả đời không quên đâu!
Chỉ tiếc y dùng mọi thủ đoạn cũng không câu dẫn được người đàn ông kia, còn bị Lệnh tiên sinh làm bẽ mặt vài lần… Nhưng xem ra việc La Ý Hiên cố ý tiếp cận Lệnh tiên sinh, ngài ấy không hề kể lại cho Đổng Thanh Thư biết.
Bởi vì nếu như cô biết, với tính cách của Đổng Thanh Thư mà ngày trước La Ý Hiên quen, y đảm bảo cô sẽ huênh hoang vô cùng, còn cố ý đem ra châm chọc y.
Nhìn những biểu hiện vừa rồi, La Ý Hiên nhắm chừng người đàn ông kia không hề để chuyện này vào mắt, đương nhiên cũng không nói lại cho Đổng Thanh Thư nghe.
Vậy thì càng tốt.
Không mất mặt, mà còn có thể dùng nó để chọc tức Đổng Thanh Thư cho bỏ ghét. Những lời mà La Ý Hiên nói vừa nãy toàn là bịa ra thôi, cơ mà cũng rất có sức thuyết phục đấy chứ.
Dù sao thì thời gian này Lệnh tiên sinh thực sự đã hợp tác làm ăn với giám đốc Tống, mà bên cạnh giám đốc Tống còn có y đây, nếu như Đổng Thanh Thư biết được, không tin thì cũng sẽ bị dao động không ít.
La Ý Hiên dám chắc trong lòng cô ta đang loạn cào cào! Chỉ cố tỏ vẻ bình thản mà thôi.
Ầy, vừa hay y cũng đang có những tấm ảnh đẹp này.
Tung lên báo chí cũng tốt, nhưng mà chắc chắn sẽ bị thế lực của Lệnh gia chặn lại, chết chưa kịp ngáp!
Thế nên y lại đổi ý định sang việc gửi trước cho Lệnh tiên sinh xem thử ngài ấy sẽ có phản ứng gì. Lập công như vậy, nếu không thu hút được sự chú ý của Lệnh tiên sinh, thì cũng khiến cho mối quan hệ giữa Đổng Thanh Thư và ngài ấy rạn nứt dần từ bây giờ.
La Ý Hiên nghĩ tới đây, càng thêm đắc ý cười lớn.
Cậu nghệ sỹ nọ vui vẻ tìm số điện thoại của trợ lý Mạc, muốn giao dịch với anh ta một chuyến.
“Cô cứ đợi mà xem, tôi không tin Lệnh tiên sinh rộng lượng với cô như thế.”