Đổng Thanh Thư hoảng hốt thét lên một tiếng, không nhịn nổi sảng khoái mà há miệng thở dốc mãnh liệt. Cô gái nhỏ trợn tròn mắt cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Lệnh Thiên Từ đang đỡ lấy một bên chân của cô đặt lên vai ngài, còn người đàn ông nọ thì mải miết hạ cằm dùng miệng an ủi bộ phận nữ tính đó của cô.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm lộng nữ huyệt mềm mại đang hề hề chảy nước, ngay cả hạt đậu nhỏ ở trên cũng không bỏ sót, bị người đàn ông hung hăng mút lấy, còn không niệm tình dùng răng nhây cắn khiêu khích cảm giác của cô.
“Ư… ưm… đừng liếm… đừng- Lệnh tiên sinh! Đừng mút như vậy… không được…”
“Răng… răng ngài cọ vào… ưm!”
Đổng Thanh Thư dẫu cho nhiều lần cùng Lệnh tiên sinh hoan ái trên giường, thế nhưng đối mặt với kích thích mãnh liệt thế này, việc quan hệ bằng miệng đối với cô thực sự là một trải nghiệm mới mẻ mà trước giờ cô chưa từng được biết.
“Đừng… không thể…”
Cô gái nhỏ không chịu nổi khoái cảm dâng cao như thủy triều ập tới, Đổng Thanh Thư cong người, ngón chân co quắp lại, cơ thể không ngừng run rẩy mà rên la thảm thiết.
Sướng quá… sướng đến phát điên đi được!
Đầu lưỡi tinh xảo của người đàn ông kia không chút lưu tình liếm lộng hai mép hoa môi mẫn cảm của cô gái, chọc Đổng Thanh Thư không ngừng cong người rên rỉ, dâm đãng hết cỡ.
Mà cô khi bị kích thích như vậy, không chịu nổi chảy nước mắt sinh lý, bàn tay đưa tới đỡ lấy mái đầu mềm mượt của người đàn ông kia, khó nhọc muốn trốn tránh hiện thực.
Có điều, Lệnh tiên sinh mãi mà không chịu lùi ra, ngài ấy tham lam hôn liếm nơi mềm mại kia, nếu không nói còn tưởng ngài ấy vừa khai phá ra được kỳ quan thế giới!
“Cô bé của em chảy nước nhiều quá nhỉ?”
“Em gọi anh một tiếng chồng xem nào?”
“Bé Thư ngoan… em gọi chồng đi mà.”
Mỗi một tiếng nói thốt lên đều đi kèm với tiếng nước bọt lách tách cùng với động tác liếm láp đầy mê say của người đàn ông kia.
Lệnh Thiên Từ vừa âu yếm vừa nâng mắt nhìn cô, lúc này Đổng Thanh Thư chỉ có thể ngửa cổ rên rỉ thật lớn.
Hai chân căng cứng đều bị người nọ mở rộng ép sang hai bên, nơi tư mật mẫn cảm không ngừng chảy nước, hạch thịt cũng co rút lại tê dại với những lần mút mát mạnh mẽ.
“Hưm… chồng… chồng ơi…”
“Đừng mút nữa… a… Em không nhịn được…”
Trong bụng co rút khó chịu khiến Đổng Thanh Thư bối rối mà van xin, cô đầu hàng, cô đầu hàng rồi!
Đổng Thanh Thư cảm thấy cô gần như đạt tới cực hạn, chỉ sợ Lệnh Thiên Từ còn cố ý nán lại trêu đùa thêm ít nữa, cô sẽ ra mất.
Thấy Đổng Thanh Thư ngoan ngoãn gọi mình một tiếng “chồng”, Lệnh Thiên Từ vui vẻ mỉm cười. Ngài hơi trườn người tới, cúi đầu, lại hôn vào môi cô một cái, như là khen thưởng.
Đổng Thanh Thư rất muốn chê bai, bởi lẽ lúc ngài hôn cô, nước xuân cũng theo đó thấm ướt bên khóa miệng của Đổng Thanh Thư.
Thế nhưng cô ngẫm nghĩ về đại cuộc, lúc này bản thân mình như cá nằm trên thớt, cô vẫn là không dám nói mấy lời đang chôn giấu trong lòng kia.
Thấy được gương mặt bài xích này của cô, Lệnh Thiên Từ càng thêm hứng thú bật cười.
“Liếm cho em, thứ nước đó cũng là của em, mà em còn định chê bai tôi?”
“...”
Ngài vốn dĩ không có ý định tha cho Đổng Thanh Thư ngay lúc này, còn muốn giày vò cô thêm một chút, đã thế còn nhìn ra được ý tứ của cô, người đàn ông càng được dịp mà tàn ác trêu chọc cô hơn.
Cho dù cô có gọi ngài là “chồng” rồi thì sao chứ?
Đêm nay Lệnh Thiên Từ thật muốn vắt cạn nước trong cơ thể của cô, không cho cô trốn thoát.
“Đều là nước em cho tôi, bây giờ em lại chê bai hửm?”
“...” Đổng Thanh Thư bối rối đỏ mặt. Cô lắc đầu nguầy nguậy, muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói như thế nào.
Lúc này Lệnh Thiên Từ lại cúi đầu nhìn về nơi tư mật của cô, trong tích tắc sau đó, người đàn ông cố ý dùng lưỡi mô phỏng động tác mỗi lần bọn họ giao hợp mà đẩy sâu vào bên trong nữ huyệt của Đổng Thanh Thư, càn quấy lung tung, tay vẫn mải miết day ấn lên hạch thịt sưng tấy phía trên, ép cô phải nặng nề bật ra từng tiếng rên rỉ thật dâm đãng ngọt ngào.
“Không… đừng!”
Đổng Thanh Thư hoảng hốt trợn mắt, nhận ra Lệnh Thiên Từ đang cố ý trêu chọc mình.
Sướng quá… sướng quá!
“Không được… không chịu nổi…”
“Em – em muốn… muốn…” - Cô muốn ra!
Đổng Thanh Thư òa khóc, cô cảm thấy bụng dưới càng thêm khó chịu theo từng đợt ra vào của chiếc lưỡi kia.
Nhưng đương nhiên không chỉ dừng lại ở đó. Ngay lúc cô nghĩ ngài ấy đã tha cho cô rồi, Lệnh Thiên Từ lại đẩy sâu hai ngón tay vào bên trong vách thịt, dùng sức mài ép, muốn moi ra thứ nước ngọt ngào vừa rồi bắn ra ngoài một lần nữa.
“Không…! Không được… không thể thêm nữa đâu… Huhu… đừng…”
Rõ ràng chỉ là ngón tay, vì sao lại có thể khiến cô như muốn chết đi sống lại, sướng đến mức không thể khống chế được bản thân như thế chứ.
“Ư… em ra… không được… Lệnh tiên sinh… em- em ra mà! A!”
Đôi mắt cô gái trợn trừng vì khoái cảm mãnh liệt ập tới lúc này, nơi mẫn cảm bị mài đến mức chảy nước liên tục, tung tóe lên bắn lên gương mặt sắc cạnh của người đàn ông kia.