Ngày đóng máy Hung Thủ Thật Sự cũng đã tới gần, thời gian này Đổng Thanh Thư tất bật bận rộn, vừa quay xong cảnh cuối của phim cũng là lúc cô đổ bệnh nặng.
Tuy nhiên Đổng Thanh Thư vẫn trụ được cho tới khi mọi chuyện ổn thỏa.
Đoàn làm phim biết cô vất vả cho vai diễn này, liên tục động viên khích lệ, đạo diễn Phí còn vô cùng cảm kích khi Đổng Thanh Thư cắt phăng đi mái tóc dài của mình để hợp với vai diễn Thiệu Tường này.
Mái tóc đó đã được gửi tặng cho các bệnh nhân bị ung thư ở bệnh viện trung ương thành phố - Chuyện này không nhằm mục đích PR tuyên truyền, chỉ là Đổng Thanh Thư muốn làm nên đã tự ý hiến.
Sau đó truyền thông lại được một phen bùng nổ vì những tấm ảnh mà paparazzi chụp trộm được, Đổng Thanh Thư càng lúc càng nổi tiếng, cô cũng vì thế mà càng thêm nhạy cảm ống kính, về sau ra đường cũng chẳng còn thoải mái nữa, bịt kín che chắn, không phải vì mắc bệnh ngôi sao, mà là vì cô không muốn gây sự chú ý.
Ekip đoàn làm phim tích cực tuyên truyền cho Hung Thủ Thật Sự. Nhiều hình ảnh tại hiện trường được leak trên các trang mạng, giang cư mận được dịp khen ngợi Đổng Thanh Thư dù cắt tóc ngắn vẫn vô cùng khí chất, nhan sắc thần tiên đúng là ngàn năm có một!
Có một ảnh vào lúc rạng sáng chưa vào set quay, Đổng Thanh Thư chưa kịp trang điểm, gương mặt mịn màng góc cạnh rõ nét được ống kính chụp cận, đăng lên mạng chưa đầy nửa tiếng đã nhảy thẳng lên top 1 hot search.
Chung quy… con đường là nghệ sỹ nổi tiếng này Đổng Thanh Thư chưa từng nghĩ tới, nhưng mà cô đã và đang đi đúng hướng để đạt được thành công rồi!
Dẫu biết là fan hâm mộ yêu thích nên dành nhiều lời khen ngợi mình nhưng Đổng Thanh Thư vẫn cảm thấy họ nói rất quá sự thật, nằm ở nhà bệnh tật cả buổi dù mệt không nhấc tay nổi nhưng Đổng Thanh Thư vẫn không khỏi phì cười một tiếng.
“Nhìn mình giống thần tiên thật ư?”
Đổng Thanh Thư nhếch môi, lại ho một tiếng.
Tay cô đưa tới zoom tấm ảnh được chụp trộm lên, ngắm nghía một chút. Sau đó lại đọc tiếp những bình luận trên mạng.
Ngày đóng máy đó Lệnh tiên sinh không tới dự. Suốt mấy tháng ròng rã cô đi đóng phim, ngài chỉ tới tham ban một lần. Ngày Hung Thủ Thật Sự đóng máy, Lệnh tiên sinh chỉ gửi duy nhất một bó hoa tới, chúc mừng Đổng Thanh Thư, còn ngài thì đi công tác ở London mất rồi.
Mặc dù bên cạnh có rất nhiều người xì xầm to nhỏ, phần vì ngưỡng mộ phần vì ganh tị với Đổng Thanh Thư, nhưng chỉ có một mình cô biết cô và người đàn ông kia đang chiến tranh lạnh với nhau, bó hoa này gửi tới nhưng cô không cảm thấy vui chút nào.
Càng ngày Đổng Thanh Thư càng cảm thấy bản thân… không an phận.
Rõ ràng lúc trước cô đã tự nhủ bản thân biết đủ là được, đừng làm phiền tới Lệnh tiên sinh.
Nhưng lần này vì ngài không tới dự ngày đóng máy bộ phim mà cô đóng, Đổng Thanh Thư ấy thế mà tủi thân.
Lệnh tiên sinh không giận không dỗi gì cô cả, từ sau vụ phát hiện cô đi ăn của Kiều tổng, ngài ấy cũng chẳng ừ hử gì. Chỉ có Đổng Thanh Thư là nổi cơn giận lẫy vì ngài không chịu ghen tuông, sau cùng một mình cô khó chịu, chứ người ta chẳng mảy may quan tâm gì hết.
Mấy ngày gần đóng máy, tâm trạng của Đổng Thanh Thư rất căng thẳng.
Cô trường kỳ tập trung cao độ, nên là tâm tính cũng thay đổi thất thường.
Nếu là mọi hôm, cô cũng sẽ không vì những việc nhỏ nhặt mà chấp nhất với Lệnh tiên sinh. Nhưng lần này cô ương bướng, cũng là lần đầu tiên cô ương bướng, nhưng Lệnh tiên sinh thì vẫn cứ tỏ ra không có gì, vô tư ở bên cạnh cô, ngày ngày cười nói vui vẻ, vẫn yêu chiều cô như trước.
Chiến tranh lạnh này chỉ có một mình cô đơn phương độc mã đứng ra gây sự, còn người ta thì vẫn đều đặn ôn nhu dịu dàng dành hết mọi sự dung túng cho cô.
Nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ… không đủ gì hết…
Càng ngày Đổng Thanh Thư càng tham lam. Cô cảm thấy cô muốn trái tim của người đàn ông đó kia kìa… chứ không chỉ là sự yêu chiều của một kim chủ đối với nghệ sỹ thông thường như thế đâu.
“Haiz… đúng là tưởng bở.”
Đổng Thanh Thư nhàm chán úp mặt điện thoại xuống giường không tiếp tục hóng giang cư mận đang bàn tán gì về mình nữa.
Hôm qua là ngày đóng máy, cô miễn cưỡng tươi cười đợi cho xong việc để về nhà ngủ nghỉ. Cứ tưởng là vì mệt quá nên người lâng lâng, nào ngờ cô sốt đến gần 40 độ, nằm vật vã ở nhà co ro cúm rúm đáng thương vô cùng.
Lệnh tiên sinh đi London công tác rồi, sáng hôm qua ngày ấy bay, dự là phải cuối tuần này mới về. Từ giờ tới đó cũng phải 2-3 ngày nữa.
Đổng Thanh Thư rất nhớ vị kim chủ nhà mình, nhưng mà bây giờ cô đang giận lẫy, có muốn nũng nịu cũng không thể thản nhiên thể hiện ra mặt được.
Vậy nên đành nằm một đống ở trong nhà, khổ sở vượt qua cơn bạo bệnh này thôi.
Nằm nhàm chán một lúc lâu sau, cuối cùng Đổng Thanh Thư cũng chìm vào trong giấc ngủ say.
Tuy là cô ở nhà một mình, nhưng ăn uống đầy đủ lắm, thuốc cũng đã uống cả rồi, bây giờ là lúc thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, Đổng Thanh Thư cũng không kìm chế nổi cơn buồn ngủ hoành hành, rất nhanh đã không còn tỉnh táo nổi.
…
Lúc Lệnh Thiên Từ vội vã từ chuyến công tác xa về đến nhà, mở cửa nhà bước vào, bên trong tắt đèn tối om không có lấy một chút ánh sáng dẫn lối.
Theo như thói quen, Lệnh Thiên Từ dò đường đi lên lầu, mở cửa phòng tìm kiếm bóng dáng của Đổng Thanh Thư.
Đổng Thanh Thư vẫn ngủ say trên giường, cô cắt cơn sốt rồi lại tăng nhiệt độ trở lại, hiện tại cả người vẫn còn hầm hầm nóng.
“Bé cưng.”
Lệnh Thiên Từ gọi một tiếng, lại đưa tay sờ gương mặt nóng bừng của cô.
Đổng Thanh Thư không tỉnh, nhưng cô theo thói quen dụi mặt vào lòng bàn tay thân thuộc kia, chiếc mũi hấp hấp mấy cái tìm mùi hương thanh mát của Lệnh Thiên Từ.
Trong cơn mê man cô chụp lấy cánh tay ngài ôm lấy, vì cơn sốt hành hạ mà mếu khóc nói ra lời thật lòng.
“Em nhớ ngài quá…”
“Hức… Lệnh tiên sinh… em đau…”
Lệ nóng theo kẽ mắt chảy ra ngoài ướt đẫm hai bên thái dương, Lệnh Thiên Từ bị cô nắm chặt tay không đi được, chỉ có thể ngồi xuống ngay bên cạnh, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt này, cúi đầu hôn lên trán cô trấn an một chút.
“Ngoan, đừng khóc.”
“Em mệt lắm đúng không?”
“Ừm…”
Đổng Thanh Thư mơ hồ đáp lại, cũng không biết là thực sự nghe thấy lời Lệnh tiên sinh nói nên cô đáp lại, hay đây chỉ là tiếng than thở khi cơn sốt lên cao.
Lệnh Thiên Từ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, một tay vẫn để cho cô nắm chặt, tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cô, vỗ cô vào giấc ngủ.
“Không phải là giận tôi, ngày thường đều không muốn đếm xỉa tới tôi sao?”
“Sao bây giờ lại dính người như thế hửm?”
Khóe môi mỏng bạc của ai kia khẽ cong lên ý cười tà mị. Lệnh tiên sinh cúi đầu lại hôn lên vầng trán ấm nóng của cô, mặc cho người nọ đang trong cơn sốt cao, ngài cũng không sợ bản thân bị lây bệnh.
“Nhưng ngoan một chút, tôi đi lấy khăn lau người cho em mau hạ nhiệt.”
Nói rồi người đàn ông muốn gỡ tay Đổng Thanh Thư ra để tiện việc đi lại, nhưng cô gái vẫn ghì chặt tay ngài không buông, từ từ tỉnh táo trong cơn mộng mị.
“Lệnh tiên sinh… Lệnh tiên sinh ơi…”
Đổng Thanh Thư khẽ gọi, hai mắt như túi khóc nhỏ, nói câu nào thì lại rưng rưng long lanh ướt nước tới đó.
“Em mệt.”
“Ừm, tôi biết.”
“Em nóng lắm…”
“Ừm, tôi biết.”
“Đừng bỏ em đi.”
“Ừm, tôi không đi đâu hết.”
“Em nghe nói… lúc sốt lên mà làm tình… sẽ thoải mái lắm.”
“…”
“…”