Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 102: Lệnh tiên sinh là đồ tồi



Cư nhiên bị người khác mắng bản thân vô lương tâm, Đổng Thanh Thư cảm thấy ấm ức vô cùng, muốn phản bác lại nhưng mà không được, bởi lẽ lúc này Kiều Đông Phong đã chơi tới chiêu bài tình cảm.

“Không thể nể tình chúng ta quen biết, hát bài này cho tôi sao?”

Gương mặt Kiều tổng thể hiện chút chờ mong.

“…” Đổng Thanh Thư câm nín không nói lại được lời nào – Tôi với anh quen biết nhau bao giờ? Làm như là tụi mình thân nhau dữ lắm vậy!

Thầm nghĩ nhiều người cầu mong vận may này rớt xuống đầu họ mà không được, tại sao Đổng Thanh Thư không cần mà cứ bắt buộc phải tiếp nhận thế nhỉ?

“Tôi không thích hát mà…”

Đổng Thanh Thư vẫn như cũ một mực từ chối. Kiều tổng vẫn cứ kiên trì:

“Nhưng cô không thể hát vì tôi sao?”

“Tôi--” Đương nhiên là không.

Đổng Thanh Thư còn muốn từ chối, nhưng những lời sau cùng đều bị vẻ mặt mong đợi của Kiều Đông Phong làm cô nuốt hết xuống bụng không nỡ nói ra nữa.

Kiều tổng, anh thì hay rồi, còn chơi trò đánh đòn tâm lý, bộ không biết Đổng Thanh Thư tôi là chúa bao đồng sao? Nếu tôi mà biết từ chối người khác, thì tôi đã không mang tên Đổng Thanh Thư rồi!

“Cô sẽ giúp tôi chứ?’ Kiều tổng cứ mặt dày tiếp tục hỏi.

“…”

Kết quả là, hôm đó trong bữa ăn no say Đổng Thanh Thư đã gật đầu đồng ý.



Lúc Mạc Thiên Quyết chở người về, thấy Đổng Thanh Thư đang ôm cái bụng no nóc phình to ngồi ở ghế sau, y hơi tằng hắng, nói nhỏ:

“Chuyện đi ăn tối với Kiều tổng… cô đã nói qua với Lệnh gia hay chưa?”

Đổng Thanh Thư chưa thấy sóng to gió lớn thì vẫn chưa biết sợ, cô còn hỏi ngược lại.

“Sao lại phải nói qua với Lệnh tiên sinh?”

Mạc Thiên Quyết âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nghĩ lại lúc nãy cũng là mình quên hỏi trước Đổng Thanh Thư, đem chuyện này nói với Lệnh gia. Với một người có tính chiếm hữu cao như Lệnh gia, thì ngài ấy sẽ có khả năng để vụ này chìm sao?

“Cô mau nói với ngài ấy đi.”

“Chi vậy…?”

Đổng Thanh Thư cũng bắt đầu nhận thấy trong thanh âm của Mạc Thiên Quyết có điều gì đó không đúng.

“Thì lát nữa về nói có sao đâu.”

“Sao mà được. Lẽ ra ngay từ đầu cô phải nói chứ!”

Thấy Mạc Thiên Quyết phản ứng càng lúc càng mạnh, Đổng Thanh Thư cũng đánh hơi ra được có mùi nguy hiểm.

“Ờ ha… đúng rồi…”

Lúc nãy vì tức giận người ta đi ăn tiệc bỏ mình cô đơn, cộng với cái bụng đói đầy mất mặt của cô nên Đổng Thanh Thư mới nhận lời đi ăn tối cùng với Kiều Đông Phong. Không nghĩ tới là cô phải nên nói với Lệnh tiên sinh một tiếng…

Ngài ấy sẽ giận cô chứ?

Đổng Thanh Thư ngẫm nghĩ, bản thân cũng sớm đoán ra được kết quả rồi.

Tuy nhiên ngược lại với Mạc Thiên Quyết đang lo sợ ra mặt, thì Đổng Thanh Thư lại cố cười thể hiện bản thân không hoảng loạn.

“Mà thôi anh lo lắng làm gì.”

Thấy Đổng Thanh Thư khoác tay tỏ ra không để ý, Mạc Thiên Quyết có chút hoảng sợ.

“Sao cô tỉnh như không thế?”

“Thì có gì đâu mà sợ...”

Nói vậy thôi, chứ Đổng Thanh Thư cũng đang hơi ớn lạnh đây.

“Cô đừng có nghĩ được sủng mà kiêu đó.”

Mạc Thiên Quyết nhắc nhở một câu chân thành.

Đổng Thanh Thư chỉ nhún vai:

“Có ai nói tôi được sủng mà kiêu đâu.”

“Vậy chứ tại sao cô không sợ?”

“Ai nói tôi không sợ chứ?”

Đổng Thanh Thư trợn mắt, chồm tới ghế lái trước, chỉ chỉ gương mặt mình.

“Có ai không sợ mà mặt mày tái xanh như tôi không?”

“À thì…”

Mạc Thiên Quyết cũng nhìn gương chiếu hậu thấy gương mặt tái mét của Đổng Thanh Thư, y trộm nuốt một ngụm nước bọt.

“Khi nãy tôi không suy nghĩ nhiều, tới đón cô ở chỗ nhà hàng cũng tiện miệng kể lại lịch trình với Lệnh gia luôn rồi.”

“???” Lúc này Đổng Thanh Thư mới nhận ra, thì ra Mạc Thiên Quyết là kẻ ám hại cô.

“Thiên Quyết, tôi càng ngày càng cảm thấy ghét anh hơn rồi.”

“Không phải lúc trước cô nói chúng ta là bạn sao?”

“Tuyệt giao đi là vừa.”

“???”



Đổng Thanh Thư trở về nhà thì Lệnh gia vẫn còn ở bữa tiệc chưa thấy tăm hơi đâu. Mạc Thiên Quyết nói hiện tại y đi đón người, bảo Đổng Thanh Thư chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

Đổng Thanh Thư quả thực chuẩn bị tinh thần rất kỹ, còn cẩn thận hơn nữa pha nước tắm cho người ta. Thầm nghĩ lát nữa lấy lòng một chút, chắc là Lệnh tiên sinh không nhỏ nhen đến thế đâu ha.

Vả lại cũng chỉ là đi ăn một bữa tối, sao mà người ta giận dỗi cô cho được.

Tuy nhiên, là Đổng Thanh Thư đã lo lắng quá mức rồi, lúc Lệnh tiên sinh trở về, người nọ còn không thèm hỏi Đổng Thanh Thư hôm nay đã đi đâu. Chỉ nói mệt mỏi quá muốn đi tắm, hôm nay còn chẳng thèm rủ Đổng Thanh Thư vào tắm chung luôn.

“…”

Có cô nghệ sỹ nọ đứng như trời trồng nhìn bóng lưng của Lệnh tiên sinh.

Cô ngốc ngốc nghĩ không biết là người nọ đang giận cô thật, hay là đang không để ý đến cô đây?

Trường hợp đầu tiên có vẻ như không phải. Trông Lệnh tiên sinh cũng không giống như đang giận.

Vậy thì chỉ có thể là trường hợp thứ hai, người đàn ông nọ không để tâm tới cô, một chút ghen tuông cũng không có luôn.

Vốn dĩ còn đang tìm cách muốn dỗ ngọt lại người ta, lúc này nhận thấy Lệnh tiên sinh không ghen tuông, không để ý tới cô, Đổng Thanh Thư giận dỗi bỏ đi ngủ trước luôn.

Lệnh tiên sinh, ngài thì hay rồi, em đi chơi với trai lạ thế mà ngài không ghen, đúng là đồ tồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv