"Tôi sẽ hát khi thấy ngươi than khóc, tôi sẽ nhảy múa trên thi thể bẩn thỉu của ngươi." - Henry Miller, Tropic of Cancer.
...
Đêm rất ngắn.
Ánh mặt trời đầu ngày theo khe hở rèm cửa chiếu lên khuôn mặt Lương Duyệt Nhan, cô chợt mở mắt ra, chớp chớp mấy cái, trước mắt dần trở nên rõ ràng, lúc đầu còn không phân biệt được là bụi mịn trôi nổi trong chùm sáng kia hay là sao băng xẹt qua để lại dấu vết.
Các dây thần kinh trong đầu cảm giác đau đớn như bị bóp chặt, máu như ngừng chảy, căng đến đau nhức.
Không phân biệt được là mơ hay thực, cô nhìn thấy con gà bị đào rỗng cổ họng, nhìn thấy máu dinh dính chảy xuống, đột nhiên con gà biến thành một khuôn mặt người, đột nhiên có một con dao đẫm máu trên tay cô. Rời rạc, mơ hồ, giống như những ký ức còn sót lại trong đầu cô.
La hét là một loại phát tiết hiệu quả, không thể phát ra âm thanh mới là trở ngại lớn nhất. Dù cố gắng nhiều lần vẫn thất bại.
Khi nhìn thấy ớt đỏ và cà tím, anh vui vẻ đến thất thần, mỗi lần anh gọi tên cô, cô đều muốn mở miệng đáp lại nhưng không một lần thành công.
Cô không cảm thấy xa lạ với cảm giác thất vọng.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình, anh lại triệt để xua tan nỗi thất vọng một cách kỳ diệu.
Anh nắm tay cô, trước khi đi ngủ tay cô lạnh lẽo, anh nắm tay cô ủ ấm rất lâu, ngay cả khi anh ngủ thiếp đi vẫn không quên nắm chặt, không hiểu sao động tác này lại có chút quen thuốc, giống như trước kia anh đã từng làm vậy.
Chăn hơn một nửa đều đắp trên người cô, vai và eo Kinh Tố Đường đều lộ ra ngoài, quần áo hơi lộn xộn, làn da anh trắng như một lớp kem trên ốc quế.
Vì thế cô rút tay ra, chạm vào má và vai anh, hơi lạnh. Cô kéo chăn qua, nhẹ nhàng cuộn người tiến vào trong lồng ngực anh.
Bên dưới gối anh như giấu thứ gì, cô xem thử, có một góc bị lộ ra, hóa ra là một cuốn sách da dày cũ.
Tim Lương Duyệt Nhan đột nhiên đập rất nhanh. Cô đưa tay lấy cuốn sách ra, chưa chạm vào nó thì đã nghe thấy có tiếng động bên ngoài.
Đầu tiên cô nhìn về phía Kinh Tố Đường, hơi thở anh vẫn ổn định đều đặn. Cô đắp lại chăn cho anh, suy nghĩ một chút rồi xuống giường, mở cửa ra, chui ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Có người đứng ngoài gõ cửa. Âm thanh vang lên một hồi lâu, cô từng bước chậm rãi đi ra, giống như một con mèo đang cẩn thận săn mồi, chỉ vài chục giây, không thấy người gõ cửa từ bò, âm thanh ngược lại càng gấp gáp mạnh mẽ hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ đánh thức anh dậy mất.
Cô mở cửa ra, thò nửa khuôn mặt ra ngoài. Bên ngoài là một người đàn ông trung niên, đeo kính, cầm theo một chiếc gặp đã cũ, người hơi béo, mặc vest không cài cúc. Khi cửa mở ra, ông ấy vẫn còn nắm tay, vừa lo lắng lại tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, sau đó chạm vào đôi mắt của Lương Duyệt Nhan.
Sử Đông có hơi bất ngờ khi có sự xuất hiện của phụ nữ, ông không nghĩ sẽ có chuyện này, bởi vì gương mặt sắc bén của cô khiến ông cảm thấy như đã gặp ở đâu đó, Sử Đông thấy da đầu hơi tê dại, thấp giọng nói: "Xin chào."
Lương Duyệt Nhan không trả lời ông, khuỷu tay dùng sức chống ở cửa, vô cùng cảnh giác nhìn người đàn ông béo trước mặt, hai người lẳng lặng nhìn nhau, họ đánh giá lẫn nhau, tầm nhìn của Sử Đông dừng lại trên băng gạc ở cổ tay và khuỷu tay của cô, cùng vòng tay bạc tinh tế, ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi dao.
"Tôi đến tìm Kinh Tố ĐƯờng, nơi này là nhà cậu ấy phải không?" Sử Đông lại nói.
Lương Duyệt Nhan vẫn lạnh lùng nhìn ông.
"Xin hỏi cô là?" Sử Đông kiên nhẫn hỏi.
"Duyệt Nhan, em đi đâu vậy?" Một giọng nói vang lên sau lưng cô, Kinh Tó Đường ra khỏi phòng, bước nhanh đến phía sau cô, Sử Đông đứng bên ngoài tiến vào tầm nhìn của anh, anh sửng sốt, nhất thời có chút luống cuống tay chân. "Thầy, sao thầy lại tới đây? Có chuyện gì vậy?"
"Tôi rảnh rỗi lo cho cậu nên mới đi nửa vòng Dương Thành đến đây tìm cậu." Sử Đông bực bội nói, "Vậy có thể nói cho tôi biết còn cách khác có thể liên lạc với cậu không?"
Kinh Tố Đường bất động thanh sắc ngăn Lương Duyệt Nhan ở phía sau mình, mở cửa ra, cô vẫn cảnh giác như trước nhìn Sử Đông chằm chằm.
"Duyệt Nhan, không sao. Ông ấy là thầy của tôi." Kinh Tố Đường dịu dàng nói, khẽ chạm vào sống lưng cô.
Cô giữ chặt vạt áo anh, lại nhìn Sử Đông.
"Duyệt Nhan, vào phòng tôi chờ đi, tôi không đi đâu hết." Anh dùng trán chạm vào trán cô, giống như đang nói một lời hứa trịnh trọng: "Được không?"
Lương Duyệt Nhan thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn để Kinh Tố Đường dắt về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại Sử Đông và Kinh Tố Đường, anh cúi đầu tìm cà phê trong tủ bếp, ấm đun nước bằng điện phát ra tiếng sục sôi. Bầu không khí im lặng như thủy triều rút đi ngắn ngủi trước khi sóng thần ập đến.
"Hạt Ethiopia, hạt Vân Nam, Colombia, thầy muốn uống loại nào?" Kinh Tố Đường bình tĩnh hỏi.
"Có khác nhau không?" Sử đông hỏi ngược lại: "Đã lâu không ở nhà, ngay cả hạt cà phê từ trên trời rơi xuống cũng không có mùi vị."
Kinh Tố Đường đặt giấy lọc lên cốc cafe: "Vậy thì làm hòa."
Sử Đông cười lạnh, nhìn xung quanh, phòng tắm, thư phòng, phòng để đồ, ban công, vừa nhìn là hiểu. cửa phòng đóng chặt kia đương nhiên là phòng ngủ duy nhất, trong lòng Sử Đông hiểu rõ, ông đi dạo về phía căn phòng đó hai bước, Kinh Tố Đường lập tức đi đến ngăn trước mặt ông: "Thầy?"
"Tang lễ của quái nhân, thiên tài hóa học, bà nội trợ." Sử Đông chắt lọc các từ khóa trong ký ức, từng câu từng chữ ném đến trước mặt Kinh Tố Đường: "Đều là cô ấy phải không?"
Kinh Tố Đường nặng nề gật đầu.
"Kinh Tố Đường, tôi cho rằng cậu đã qua cái tuổi mê muội rồi." Sử Đông nghiêm túc mà thất vọng nói: "Nếu cậu có đạo đức với nghề nghiệp của mình, có chút tôn trọng với giáo sư của mình thì tôi không đến mức phải nói vậy với cậu."
"Thầy, em xin lỗi, nhưng cô ấy..."
"Rốt cuộc cậu có biết mình đang làm gì không?" Sử Đông lạnh giọng hỏi.
"Em biết." Kinh Tố Đường cúi đầu.
"Cậu phụ trách vụ án ma túy, tình dục trẻ em, tội phạm kinh tế của tập đoàn Đông Ngô nhưng nó đã bị bác bỏ. Bộ phận pháp lý của tập đoàn Đông Ngô đang xem xét kháng cáo tội phỉ báng."
"Không thể nào." Kinh Tố Đường mở to hai mắt: "Tại sao?"
Sử Đông nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lại liếc mắt nhìn điện thoại bị vứt trong một góc sofa.
"Nếu cậu liên hệ với tôi sớm hơn, hoặc bớt thời gian xem mail thì cậu cũng không hỏi tôi một câu ngu ngốc như vậy. Bây giờ, tôi không biết gì hết, tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa tin đến thôi." Sử Đông nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng. Tôi đề nghị cậu đi liên lạc với công tố viên Lạc một chút."
"Thầy..."
Sử Đông lấy ra một phong thư trong cặp, ném lên bàn trà.
"Kinh Tố Đường, cậu làm tôi quá thất vọng rồi." Sử Đông hạ giọng, bởi vì kiềm chế tức giận làm cổ nổi lên gân xanh: "Cậu đã vi phạm lời thề khi trở thành luật sư. Cậu không thể bảo vệ được cái gì ngoại trừ sự ích kỷ của mình."