"Tao giết mày, tao giết mày!" Giọng Viên Hồng khàn đặc kêu lên, không phát ra âm thanh, chỉ phát ra luồng khí sắc bén từ ống khí bị hỏng, bà ta tóm lấy cổ Lương Duyệt Nhan, lập tức đoạt lấy con dao, khi đầu ngón tay của Lương Duyệt Nhan sắp chạm tới cán dao thì Viên Hồng đã giật lấy nó trước, sự giam cầm khép kín đã biến bà ta thành một con thú điên cuồng, mũi dao nhanh chóng đâm xuống, cô quay đầu đi tránh nó, Viên Hồng cuồng loạn đâm chém, Lương Duyệt Nhan giơ tay đón lấy, cổ tay chịu nhát dao, lưỡi dao cắm sâu vào vết thương, Viên Hồng sững sờ, Lương Duyệt Nhan hung hăng đẩy bà ta ra, nghiến răng nghiến lợi rút con dao ra khỏi cổ tay mình.
Đầu Viên Hồng đập vào dưới bệ cửa sổ, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng lại giãy giụa muốn bắt Lương Duyệt Nhan, bà ta không thực hiện được, động tác như bị đóng băng. Con dao Song Lập Nhân xuyên qua da thịt, từ ngực trước xuyên vào, Viên Hồng bị đóng đinh trên mặt đất. Gần như cùng lúc Lương Duyệt Nhan rút dao ra, máu chảy xuôi từ lồng ngực bà ta ra ngoài. Người chết tại chỗ nhưng cơ bắp còn chưa chết, cơ bắp mất máu liên tục co giật.
Bà cũng chết đi.
Toàn thân Lương Duyệt Nhan lạnh như băng,chỉ cso tay phải là ấm áp, máu chảy ra ngoài từ vết thương ở tay do Viên Hồng tạo ra, tốc độ chảy rất chậm, cô cầm dao, từng bước đi vào phòng tắm. Bước chân nhẹ nhàng.
Cô như sống lại lần nữa.
Bồn tắm sạch sẽ. Thật tuyệt vời. Ấn nút. Xả nước nóng. Phải mất một thời gian mới đầy bồn. Máu nhỏ giọt vào bồn tắm, khuếch tán. Nước chuyển sang màu hồng.
Hình như cô chưa ngâm mình trong bồn tắm này. Cô ngồi vào. Bão, sấm chớp. Máu trên cổ tay như ngừng lại.
Không.
Cô cũng muốn báo thù cho con trai mình, ngay cả một động mạch nhỏ cũng bị cắt đứt.
Nước bao phủ bắp chân cô, nhiệt độ nước bao phủ lấy cô lúc nóng lúc lạnh, vết dao rạch không thành vấn đề, cô nặng nề rạch xuống, ngâm vết thương trong nước ấm, dòng máu đỏ tươi tuôn ra, như thể cô không còn muốn ở trong cơ thể này nữa. Lấy đi lý trí của cô, từ từ tước đi năm giác quan của cô, cô nhìn thấy cuộc sống của mình, cuộc sống nực cười, đèn kéo quân cũng chỉ như vậy(*), giống như đột nhiên đi qua một con phố cũ, các cửa hàng bên đường dày đặc với những màn hình khác nhau, mỗi màn hình là một câu chuyện, cuộc sống đầy khôi hài của cô. Luôn đưa ra quyết định sai lầm. Một sai lầm tiếp nối một sai lầm khác. Con dao cắt sâu hơn một chút, máu chảy nhanh hơn, các ngôi sao rơi từ trên trời xuống, xuyên qua cửa sổ bụi bặm, đập vào bồn chứa đầy máu của cô, từ đó mọc lên những dây leo xanh đậm, giống như xúc tu mọc trên cổ ta cô. Đây là cái gì? Cô nhíu mày cẩn thận nhìn, cô sắp nhìn không thấy ánh sáng, cô sẽ được giải thoát, nhưng sao máu lại chảy chậm lại, cô không cam lòng, muốn sử dụng con dao để cắt đứt dây leo, có lẽ có thể bẻ cả tay xuống. Cô không còn sức lực, không thể nâng tay lên cho dù sử dụng hết sức lực toàn thân.
(*) Đây là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra mặt đèn giống như rối bóng. Đồng thời những hình ảnh đó được xoay vòng cùng một chiều liên tục không dừng lại để tạo thành vòng quay liên tục.
Sắp rồi.
Sắp có thể giải thoát rồi.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Kinh Tố Đường xuất hiện trước mặt mình.
Là anh.
Trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối, cô nghĩ, hóa ra với những tội nghiệt đó mà cô vẫn có thể lên thiên đàng sao?
Anh quỳ gối bên cạnh cô, dùng lòng bàn tay nắm lấy lưỡi dao.
"Ngài luật sư, đừng đến gần tôi."
Cô đã không còn nghe thấy giọng nói của mình.
"Thật lạnh." Thân thể cô trở nên nặng nề, cô rơi vào bóng tối.