"Anh Đăng, anh nói đùa gì vậy. Em... em chưa say."
"Tôi không nói đùa. Tôi muốn làm quen với cô ta." Kinh Văn Đăng nhàn nhạt nói: "Gọi cô ta đến đây."
Diệp Tư Lam chạm vào cái ly của Viên Hải Bình, anh ta giống như máy móc bị mã hóa lập tức một hơi uống cạn sạch.
"Không... Việc này không cần. Cô ấy hay xấu hổ." Viên Hải Bình liên tục từ chối, ngôn ngữ cũng hàm hồ, uống quá nhiều, anh ta đã sớm say. "Anh Đăng, anh hiểu đấy, chuyện này không ổn. Anh tin em, em không say, em vẫn được."
Sở Sở nở nụ cười, người phụ nữ ngồi trên đùi Viên Hải Bình cũng cười rộ lên.
Cơn say của Viên Hải Bình bị dọa tỉnh ba bốn phần, anh ta ít nhiều phát hiện Kinh Văn Đăng và Diệp Tư Lan không phải đang đùa giỡn. Mà anh ta thực sự không muốn Kinh Văn Đăng nhìn thấy Lương Duyệt Nhan, trên thực tế anh ta không muốn bất kỳ kẻ nào ở đây, kể cả Sở Sở không cho anh ta ôm, còn cả người phụ nữ anh ta căn bản chưa từng nhìn mặt đang ôm trên đùi nhìn thấy Lương Duyệt Nhan. Một người vợ xấu xí gầy trơ xương kéo anh ta đi trước mặt bao nhiêu người, như thể tước bỏ sự kiêu ngạo của anh ta, vứt xuống đất giẫm lên, còn điều gì nhục nhã hơn?
Ý cười trên mặt Kinh Văn Đăng chưa giảm, ông ta làm bộ không nghe thấy lời nói dối của Viên Hải Bình, không có được đáp án mình muốn ông ta sẽ không từ bỏ.
Một chiếc điện thoại ném đến trước mặt Viên Hải Bình, đụng trúng chén rượu rỗng trước mặt anh ta, một tiếng chói tai vang lên, ly rượu văng về phía Viên Hải Bình. ANh ta dùng hai tay tiếp lấy ly rượu khiến cho xung quanh yên tĩnh, những người đàn ông đang thi nhau rót rượu cho nhau cũng bỏ ly rượu xuống, tiếng phụ nữ líu ríu nũng nịu cũng dừng hết lại. Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía anh ta.
Ở nơi như vậy bị phớt lờ là chuyện xấu nhưng ở nơi như này mà bị chú ý thì còn tồi tệ hơn bị bỏ qua.
Diệp Tư Lan lạnh lùng nói, trong nháy mắt anh ta mở miệng giống như thi pháp: "Muốn tôi gọi giúp hay để anh Đăng gọi giúp?"
Bầu không khí tĩnh lặng.
"Tôi gọi, tôi gọi..." Viên Hải Bình lẩm bẩm nói, cúi đầu mò điện thoại trong túi quần.
...
Trời tối sớm hơn thời gian hoàng hôn trong địa lý. Những đám mây đen đè lên thành phố, sắp có mưa to, giống như một hình phạt của bầu trời. Cả Dương Thành đang lay động.
Lương Duyệt Nhan kéo ngăn kéo cuối của bàn làm việc của mình, niêm phong những thứ vừa làm trong phòng thí nghiệm vào túi vật chứng. Sau đó bỏ vào trong ngăn kéo được bao quanh bởi lớp bông dày. Cô cầm bút lấp trống những khoảng cuối cùng trong cuốn sổ tay, bản đồ tìm kho báu đã hoàn thành.
Kinh Tố Đường đứng bên ngoài cửa kính gọi điện thoại, anh cứ cách vài giây lại nhìn cô xuyên qua tấm cửa, giống như đang xác nhận xem cô đi đâu không ngừng. Sau khi bị cô phát hiện thì chột dạ cúi đầu. Vì vậy, cô cố tình đi sang đó vài bước, anh nhìn theo hướng của cô lần nữa, đôi mắt di chuyển nhìn mãi không thấy cô đâu, cho đến khi nhìn thấy lần nữa thì để lộ một vẻ mặt rất đáng yêu. Họ như đang chơi trốn tìm trong im lặng.
Vốn dĩ cô có thể chơi tiếp, giả vờ như thời gian dừng lại, nhưng lúc này màn hình điện thoại sáng lên, cô ngẩn người, người gọi là Viên Hải Bình, không hiểu sao cô thấy mình sẽ bắt máy, cô cũng biết rằng thời gian của mình đang đến gần.
Bên kia giọng nói của Viên Hải Bình bình tĩnh giăng một cái bẫy, nhả chữ lại có chút hàm hồ không tự nhiên. Anh ta nói chuyến công tác đã kết thúc, anh ta sắp về, bảo cô đến một nơi đón anh ta, sẽ gửi vị trí ngay.
Trước đó, anh ta nói muốn giới thiệu một người bạn cũ với cô.
Lương Duyệt Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu, cuối cùng cô cũng đợi đến ngày nó rơi xuống. Cô nói: "Được. Tôi đến ngay đây."
Lương Duyệt Nhan chớp mắt, cô không nhúc nhích nhìn chằm chằm Kinh Tố Đường ngoài cửa sổ, lại chớp mắt.
Giọt lệ nóng lăn ra khỏi hốc mắt, nhỏ giọt rơi trên mặt đất lạnh lẽo. Lương Duyệt Nhan nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt.
Tất cả trở lại bình thường.