Edit: Cigarred
"Bất cứ điều gì bạn làm rõ ràng đều là tình yêu." - Love in the Time of Cholera của Marquez.
...
Bức tường bên ngoài của Trash Faculty là tường bê tông loang lổ, các biển hiệu neon lấp lánh xanh đỏ vừa được bật lên, bên dưới Tiếng Anh là ký tự chữ Trung Quốc phồn thể "Học viện Phác Nhai", rất giống bảng hiệu "Phần Lan dục" trên đường phố Hong Kong những năm 1980, cho thấy ý nghĩa mập mờ.
Lương Duyệt Nhan xuất hiện dưới tấm biển neon đầy quỷ mị, giống như ác ma đi ra từ bóng tối. Cô che miệng ngáp, lạnh nhạt liếc mắt nhìn bảng hiệu phong cách Cyberpunk và đám đông tụ tập phía trước, cô không phù hợp với bầu không khí ở đây, bất cứ ai chỉ cần chú ý là có thể phát hiện ra.
Lương Duyệt Nhan đi giữa đám đông đi vào trong hộp đêm, cô vô tình nhìn qua mọi người, nữ tiếp viên mặc vest phát hiện ra cô, lễ phép hỏi cô đã đặt chỗ chưa, cô nhìn hình xăm dạ xoa phẫn nộ chói mắt lộ ra dưới ống tay áo của nhân viên phục vụ, chỉ vào một hướng bên trong, nói to lên: "Có rồi, người trong bàn đó."
Giống như một đám công xòe đuôi mời gọi bạn tình, làm sao không thấy chứ, cô chỉ liếc mắt một cái đã thấy.
Ghê tởm. Viên Hải Bình thật ghê tởm. Giống như những người khác, bao gồm cả những người mang danh người thân nhất của cô. Đây là tính từ đầu tiên nhảy ra khỏi đầu cô.
Viên Hải Bình này rất được yêu thích, khi nhìn người khác không chớp mắt giống như mình chính là người quan trọng duy nhất của anh ta trên đời này. Lương Duyệt Nhan quen với việc vô hình trong mắt người khác, trong khoảnh khắc nhìn thấy anh ta liền rơi vào tay giặc. Vì vậy, cô đã nhắm mắt làm ngơ trước những tật xấu của người này, chẳng hạn như Viên Hải Bình chỉ có sáu bảy điểm về kiến thức chuyên môn, anh ta thích tìm cơ hội, không muốn vùi đầu vào những việc khó khăn, hơn nữa bản tính của anh ta có chút ngang tàng và coi thường quy tắc, ở trong khuôn viên trường học đơn thuần, anh ta dựa vào đầu óc đó để lăn lộn đến nổi tiếng. Điều cốt yếu là khi nhìn nhận một người, đừng coi anh ta như một con người mà hãy xem anh ta như chiếc khăn giấy dùng một lần.
Cô cũng là một chiếc khăn giấy được sử dụng hôm nay, Lương Duyệt Nhan đã nhận ra điều đó từ lâu.
Khi lần đầu tiên nhận thức được chuyện này, dường như cô vừa thức dậy từ giấc ngủ sâu nhiều năm. Tất cả các dấu vết hằng ngày ngày đều là bằng chứng. Nếu tình cảm của cô và Viên Hải Bình chỉ là lâu đài bong bóng thì "bụp" một tiếng, sẽ bị đâm thủng tan biến mất hoàn toàn.
Lương Duyệt Nhan cảm thấy phiền chán.
Dường như cô chưa bao giờ có bất cứ điều gì tốt đẹp trong 264 tháng sống trên đời này. Có lẽ đã có nhưng đó chỉ là ảo tưởng. Luôn có một ảo giác, giống như cô cảm thấy mình được một người bạn tình đáng yêu nhìn chằm chằm, thực tế, đúng là ảo giác, anh không phải của cô, không có cách nào để có được một vật không có thật dưới ánh mặt trời.
Thật ra cái gì cô cũng không có.
Khi đóng cửa lại và ở một mình, cô trống giống như Gregor trong tiểu thuyết của Kafka bị biến thành một con bọ cánh cứng, sau khi mở cửa ra, thế giới là một đầm lầy vô tận với đầy những loài bò sát xấu xí, còn cô là con người duy nhất, ngoại trừ việc bị hút vào đầm lầy thì cô không còn sự lựa chọn nào khác ở đây.
Viên Hải Bình là con bọ hạnh phúc nhất đang bò trong đầm lầy đó, khi Lương Duyệt Nhan nghĩ đến điều này, cô gần như phá lên cười.
Cô dự định hôm nay sẽ chia tay Viên Hải Bình.
Chia tay mãi mãi.
Hạ quyết tâm, Lương Duyệt Nhan lấy khí thế thẳng tiến không lùi mà bước đến, giống như đi vào địa ngục. Bên cạnh đột nhiên có một bàn tay nhanh chóng kéo cô qua, cô mất thăng bằng, rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Hơi thở vừa quen thuộc lại xa lạ chiếm lấy cảm xúc của cô.
"Đừng đi." Có giọng nói vang bên tai cô.
"Là anh?" Qua hai giây Lương Duyệt Nhan mới phản ứng lại, nắm tay siết chặt của cô thả lỏng.
Đây là bạn tình đáng yêu của cô.
Nhờ có anh, cô mới biết được khát vọng thuần túy rốt cuộc có hình dạng gì.
"Đừng đi." Kinh Tố Đường vô thức dùng sức giữ cô lại, Lương Duyệt Nhan bị ôm chặt, thậm chí còn cảm thấy hơi đau, không thể tránh được, cũng không thể thoát đi. Quả nhiên khác biệt giới tính có tồn tại, khi cô đè anh trên giường anh rất ngoan ngoãn, thậm chí cô còn quên rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể sử dụng sức mạnh lớn như vậy.
"Anh buông ra trước đi."
"Không."
"Buông tôi ra." Lương Duyệt Nhan kiên nhẫn nói.
"Trừ khi cô đồng ý với tôi không đi vào."
"Được."
"...?"
"Tôi đồng ý với anh, còn chưa buông ra sao?"
"Cô... không hỏi vì sao à?"
"Vì sao?" Lương Duyệt Nhan dán lên ngực anh, tim đập nhanh quá, giống như cảm giác căng thẳng mơ hồ mà cô mới có không lâu, cô nhẹ giọng hỏi.
"Bởi vì..." Kinh Tố Đường sốt ruột nói, không để ý buông cô ra, trong điện thoại di động của anh có một đoạn ghi âm, ấn vài lần cũng không phát: "Họ đang làm chuyện xấu, cô đến đó, có thể sẽ cuốn cô vào, có lẽ sẽ làm chuyện xấu với cô! Cô mau nghe đi, nghe xong sẽ biết."
Lương Duyệt Nhan hoàn toàn không ngạc nhiên, trên mặt cô vẫn là vẻ vô cảm như trước, không khác gì khi đeo khẩu trang đen.
Đương nhiên cô đã biết chuyện này từ lâu, dựa vào năng lực của Viên Hải Bình làm sao có thể lấy được vị trí sinh viên thực tập của Hóa chất Đông Ngô.
Gọi cô đến đây, chả có gì ngoài tiếp rượu và bán nụ cười, mệt Viên Hải Bình để ý đến cô.
Nhưng cô không ngờ Kinh Tố Đường lại ở đầm lầy kéo cô một cái.
"Bọn họ làm chuyện xấu, anh không nghĩ tôi cũng có thể cùng hội với bọn họ à?" Lương Duyệt Nhan nhàn nhạt hỏi lại.
Kinh Tố Đường bị hỏi ngược lại thì ngẩn người, lúc này mới nhớ phải buông Lương Duyệt Nhan ra.
Cô tìm lại trọng tâm, giương mắt nhìn anh, ý cười lướt qua đáy mắt.
"Cô sẽ không." Kinh Tố Đường trả lời, anh lặp lại lần nữa: "L, cô sẽ không."
"Tiểu luật sư, anh..."
"Mọi thứ cô nhận được đều xứng đáng." Kinh Tố Đường nói.
Lương Duyệt Nhan ngẩn ngơ.
Oán hận nặng nề hóa thành than nhẹ, Lương Duyệt Nhan cầm điện thoại di động đang rung và lọ nhỏ màu nâu nắm trong lòng bàn tay ném hết vào thùng rác như đồ bỏ đi. Cô cảm thấy một loại nhẹ nhàng chưa từng có.
"Tôi không đi." Cô nói, "Tôi phải đi rồi."
"À... ừ." Kinh Tố Đường nghiêm túc nhìn vào mắt cô, cuối cùng anh cũng yên tâm.
Lương Duyệt Nhan cảm thấy buồn cười, cô xoay người quyết tâm rời đi, không quên nói một câu: "Tạm biệt, tiểu luật sư."
"Đợi đã." Kinh Tố Đường gọi cô lại.
"Cái gì?" Lương Duyệt Nhan quay đầu lại.
"Cô có thể bỏ chặn tôi không? Khỏi danh sách chặn." Kinh Tố Đường nói lời này như là cầu xin, lại giống chột dạ lừa gạt: "Như vậy tôi mới có thể gửi 'chứng cứ' cho cô..."
Lương Duyệt Nhan dù bận vẫn ung dung nhìn anh, không nói một câu.
Kinh Tố Đường hình như thật sự không tìm ra lý do nào nữa, đứng tại chỗ bộ dáng ngoan ngoãn như chờ xử lý.
"Có thể." Lương Duyệt Nhan nói, cô nhịn cười: "Chứng cứ thì không cần gửi."
...
"Tôi được bỏ chặn rồi sao?"
Lo lắng cảnh giác gửi một tin nhắn, Kinh Tố Đường mừng rỡ phát hiện anh đúng là được Lương Duyệt Nhan bỏ chặn rồi.
Nhưng cô đã nhận được tin nhắn rất lâu rồi sao không trả lời.
Anh càng đánh càng thua.
"Thật sự không cần chứng cứ sao?"
"Tôi với Yến Xuân Hòa chia tay rồi. Trước đó luôn không có cơ hội nói cho cô."
"Có thể tâm sự với cô không?"
Anh đánh trận nào thua trận đó.
Anh hạ quyết tâm, ngày mai tiếp tục.
Ngày hôm sau, Kinh Tố Đường gửi một icon mèo gõ cửa vào buổi sáng. Qua bốn tiếng sau lại gửi thêm một cái nữa. Cô không trả lời.
Anh lượn vài vòng quanh khoa Kỹ thuật hóa học vài vòng, không ngẫu nhiên gặp được Lương Duyệt Nhan nhưng lại ngẫu nhiên gặp được Tư Nhu hai lần. Tư Nhu hỏi anh với Yến Xuân Hòa thế nào, anh hàm hồ nói bọn họ đã chia tay, sau đó lại hỏi thăm tung tích của Lương Duyệt Nhan. Khó tránh khỏi sẽ khiến danh tiếng xấu đi, Kinh Tố Đường dự định đi vòng thêm hai vòng nữa. Vòng cuối cùng, anh nhìn thấy tòa nhà cao nhất viết "tòa nhà thực nghiệm", anh suy nghĩ.
Ngày thứ ba, ngày cuối cùng của tuần lễ vàng.
Kinh Tố Đường mở trang web của khoa Kỹ thuật hóa học, mở trang "Đặt phòng thí nghiệm". Mỗi phòng thí nghiệm đều bị đặt trước hết, là thời kỳ cao điểm thí nghiệm của học viện. Kinh Tố Đường suy đoán như vậy, chắc cô đang bận. Phòng thí nghiệm 405 của tòa nhà thực nghiệm, trong một tuần Lương Duyệt Nhan dành riêng ba ngày ở đây.
Bao gồm cả hôm nay.
Kinh Tố Đường quyết định ôm cây đợi thỏ.
Cũng chính lúc chờ cô ở cửa phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm 405 vừa được chứng nhận là phòng thí nghiệm cấp quốc gia, được một cánh cửa bảo vệ kín mít không thể xuyên thủng, may mắn chỉ có một cửa, Kinh Tố Đường ngồi ở ghế cạnh cửa đợi cô đến nửa đêm.
Trước khi anh ngủ trời vẫn còn sáng, khi tỉnh dậy đã tối om.
Lương Duyệt Nhan cầm một ly cà phê nóng ngồi bên cạnh anh, cười như không cười nhìn anh.
Trên người anh đắp một tấm thảm san hô màu đen.
Kinh Tố Đường ngượng ngùng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lén lút ngồi thẳng lên.
"Tiểu luật sư, theo dõi tôi à?" Lương Duyệt Nhan dùng đốt ngón tay ấn huyệt thái dương, ánh đèn mỏng manh bị cô chặn hơn một nửa, Kinh Tố Đường không thể nhìn rõ cảm xúc của cô.
"Không theo dõi... Các lượt đặt phòng thí nghiệm của cô có thể được tìm thấy trên trang web của trường."
"Còn không tính là theo dõi?" Lương Duyệt Nhan hỏi lại.
"Không cấu thành việc theo dõi." Kinh Tố Đường nghiêm túc đáp, sau đó anh tránh đi đề tài này: "Nếu giáo viên hướng dẫn của cô chèn ép cô, tôi có thể giúp cô tố cáo bà ấy."
Lương Duyệt Nhan không nói gì, cô kéo tấm chăn trên người Kinh Tố Đường sang một chút, anh hào phóng chia cho cô hơn phân nửa, cánh tay kề sát vào nhau, không cần suy đoán anh cũng biết tay cô để ở đâu, anh muốn biết tay cô còn lạnh hay không, suy nghĩ một hồi, lo trước lo sau, thậm chí còn khó giải quyết hơn khi giúp cô mặc Strapon.
Lại nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ đến, Kinh Tố Đường chỉ cảm thấy may mắn vì trời đã tối, Lương Duyệt Nhan không thấy rõ khuôn mặt ửng hồng của anh.
Lúc này đầu gối Lương Duyệt Nhan đưa đến, Kinh Tố Đường điều chỉnh tư thế, vừa vặn mặt cô vùi vào vai anh.
Trên người cô có mùi hóa chất nhàn nhạt, mùi vị này trong đầu Kinh Tố Đường sẽ được quy về phân vùng lạnh nhạt và chuyên nghiệp, trước mắt phân vùng này cùng với vùng mang tên Lương Duyệt Nhan chồng chéo lên nhau. Kinh Tố Đường tâm viên ý mãn, thần xui quỷ khiến anh lén lút cầm lấy một ngón tay của cô dưới tấm chăn.
Lúc này cô cất giọng, giọng nữ trầm trầm giống như vừa oán trách lại vừa làm nũng, bật công tắc điện trong tim Kinh Tố Đường lên: "Tôi đang làm thí nghiệm của mình. Tiểu luật sư, anh thả một con ngựa cho tiến sĩ Tư rồi." (Câu này mình không hiểu rõ ý lắm.)
"Thí nghiệm gì?"
"Thuốc nổ có thiết bị khởi động."
"Đó chẳng phải là bom sao? Cô thật sự làm vậy à? Có thể làm trong phòng thí nghiệm sao?" Kinh Tố Đường có hơi căng thẳng, vẫn không quên đè thấp giọng nói: "Định thăng cấp Lavoisier thành Nobel sao? Bị bắt được thì phải làm sao?"
(Cả hai đều là nhà hóa học, Nobel là người phát minh ra thuốc nổ, sản xuất vũ khí.)
Lương Duyệt Nhan bị một chuỗi câu hỏi chọc cười, cô cố ý nói: "Bị bắt thì ngồi tù thôi, tiểu luật sư."
"Đàn chị, luật sư không bắt người." Đôi mắt Kinh Tố Đường lấp lánh: "Nhưng có thể giúp cô biện hộ."
Cô đột nhiên nắm lấy tay Kinh Tố Đường, tay cô nhỏ hơn tay anh, sức lực chưa chắn có thể so sánh với đàn ông, nhưng lại xen kẽ với kẽ hở ngón tay anh, nắm lấy.
"Tôi không có tiền trả phí luật sư." Lương Duyệt Nhan biết rõ còn cố hỏi: "Ngủ bù, được không?"
Mặt Kinh Tố Đường đỏ bừng, nói chuyện cũng lắp bắp: "Đàn... đàn chị, nơi này camera."
"Đùa thôi." Lương Duyệt Nhan lại cười, "Tiểu luật sư, trong đầu óc anh toàn cái gì vậy?"
Cô lẳng lặng nhìn Kinh Tố Đường thật lâu, nhìn đến khi anh có chút mất tự nhiên mới dời mắt đi.
"Thật ra tôi không muốn làm thí nghiệm này." Lương Duyệt Nhan nói.
"Hả?"
"Tôi chia tay với Viên Hải Bình rồi." Lương Duyệt Nhan lại nói.
Kinh Tố Đường nghĩ không ra đêm đó là kết thúc như thế nào. Mặt trăng rất đẹp, giống như anh cũng mơ một giấc mơ đẹp.
Cửa phòng mở ra, Lương Duyệt Nhan đi vào trước, kéo anh đến lập tức ấn anh lên ván cửa, đèn cũng không bật.
Cô nắm cằm anh kéo anh gần hơn, sau đó hôn anh. Nụ hôn đầu tiên trúc trắc, dịu dàng lại nóng bỏng.
Lương Duyệt Nhan nói: "Tôi đến thủ đô phỏng vấn, không phải cố ý không trả lời anh."
Cô lại hỏi, lúc này cẩn thận hơn vài phần: "Bọn họ nhận tôi. Tiểu luật sư, có muốn cùng tôi đến thủ đô không?"
"Nổi giận à?"
"Không giận." Kinh Tố Đường nói, anh nghe hiểu ý tứ của Lương Duyệt Nhan, anh nghĩ về một số công ty luật hình sự đã đưa cành ô liu ra cho anh, trụ sở chính nào đó ở thu đô, anh thậm chí bắt đầu rối rắm, phải nói gì cho cô biết rằng anh muốn đây. "Cô đi đâu, tôi theo đó."
"Vậy không thể, tôi không nuôi nổi anh." Lương Duyệt Nhan bật cười, sau đó kéo ra một chút khoảng cách, hưởng thức dáng vẻ hiện tại của Kinh Tố Đường.
"Không cần cô nuôi." Kinh Tố Đường kéo cô lại, nhắm ngay môi cô, một lần nữa hôn xuống, lần này anh chủ động.
Anh không biết hôn, chỉ có thể giống như một con thú vừa cai sữa dùng môi dán lên môi cô. Dường như cô thông minh học nhanh hơn, ôm cổ anh, ngay lập tức chuyển bị động thành chủ động.
Cô hôn rất sâu. Giống như chiếm hữu, giống như xâm lược.
Kinh Tố Đường không nói được lời nào.
Qua hồi lâu.
"Có thể đừng gọi tôi là tiểu luật sư không?" Kinh Tố Đường ủ dột nói với cô.
"Chờ anh lên làm luật sư, ngày đó em sẽ sửa lại. Đến lúc đó gọi anh là cái gì, anh quyết định, được không?"
Nói xong, Lương Duyệt Nhan còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, đôi môi cô trơn bóng mềm mại, giây tiếp theo cô nghĩ ra cái gì đó, đôi mắt sáng lên hôn lên mũi Kinh Tố Đường.
"Hay là em gọi anh là ngài luật sư nhé?"
...
Đã hết ngoại truyện, chương sau sẽ về chính văn nha.
Ngoại truyện này hoàn toàn không liên quan đến chính văn, giống như một phiên bản khác, một phiên bản Kinh Tố Đường và Lương Duyệt Nhan quen biết từ hồi đại học.