Edit: Cigarred
"Nhưng cả anh và cô đều không thể biết liệu sự dựa dẫm vào nhau này là dựa trên tình yêu hay thói quen. Họ chưa bao giờ tự hỏi bản thân về điều này, bởi vì cả hai đều không muốn biết câu trả lời." - Love in the Time of Cholera - Marquez.
...
Cách giờ bữa tối còn mấy tiếng, trong khoảng thời gian này có thể nói là rất lâu. Kinh Tố Đường đã sớm hồn vía lên mây, video thẩm vấn ở tòa án trong màn hình máy tính trước mặt đã chiếu xong, đến tên nguyên cáo và bị cáo anh cũng không nhớ rõ. Nhưng nếu hỏi anh Fluorit là một loại thuốc hỗ trợ hoa học như thế nào thì anh thật sự có thể trả lời.
Ăn cơm ở phòng bao tầng 2, Kinh Tố Đường đi theo sau Yến Xuân Hòa lên cầu thang. Nhà hàng quảng đông lâu đời vẫn được trang trí theo phong cách thập niên 90, cầu thang hẹp, mặt đất và tường đều có mũi vải thiều nhàn nhạt thoang thoảng như bị hun. Kinh Tố Đường cảm thấy bị hun còn có anh, nếu không tại sao lại cảm thấy giày vò như vậy. Vấn đề hắn không nghĩ tới là, lỡ như Lương Duyệt Nhan cũng tới thì sao? Những câu hỏi thứ hai, thứ ba liên quan được đề ra, nếu cô nhận ra mình, cô có thể nhận ra sao? Nhận ra thì sao nữa?
Anh đột nhiên cảm thấy hối hận, không nên đồng ý Yến Xuân Hòa mới phải.
Mỗi bước lên cầu thang giống như có một tảng đá lớn đè lên đùi anh, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, anh chậm rãi đi lên cầu thang còn mệt hơn cả chạy marathon hay làm vận động kịch liệt với L. Trong một khoảnh khắc, anh không thể thở được, muốn quay đầu bỏ chạy.
Phòng bao tên là "Đào Nguyên". Kinh Tố Đường dừng bước lại, Yến Xuân Hòa cũng ăn ý đồng thời dừng lại.
"Sao thế?" Cô ấy hỏi.
"Có hơi mệt."
"À, haha." Cô ấy cười khô khốc, "Thật ra em có hơi căng thẳng."
"Vậy chúng ta đi sao?" Kinh Tố Đường dừng lại, anh giọng điệu đùa giỡn hỏi.
"Vậy sao được, cô giáo sẽ không vui." Yến Xuân Hòa nhanh chóng phản bác.
Quả nhiên.
Yến Xuân Hòa lại nói: "Cảm ơn anh đã cổ vũ em. Phép khích tướng rất có tác dụng."
Thật ra anh không có, Kinh Tố Đường qua một giây mới phản ứng lại, đáp nhẹ một câu: "Ừm."
Rất nhiều thời điểm bọn họ đều tự quyết định.
Thấy Yến Xuân Hòa lo lắng lại nhìn về phía tấm bảng có chữ "Đào Nguyên", ý thức được không phải một mình anh căng thẳng thì Kinh Tố Đường đột nhiên bình tĩnh lại.
Yến Xuân Hòa đẩy cửa đi vào.
Bọn họ đến sớm.
Bàn tròn lớn xếp gọn gàng mười bộ dụng cụ ăn. Người còn chưa đến đủ, rất ít người vây quanh bàn trà được chạm khắc từ rễ cây lớn, cô gái mặc sườn xám thêu lặng lẽ pha trà ở giữa, nước trà tràn ra khỏi ấm tử sa, đồng thời trong căn phòng cũng tràn ngập hương trà ấm áp.
Kinh Tố Đường đứng tại chỗ.
Trong mắt anh chỉ nhìn thấy một người.
Vóc người gầy gò, hôm nay không phải một chiếc váy đen mà là một áo sơ mi đen và quần dài màu be, mái tóc dài được buộc cao sau đầu, khuôn mặt cô rất xinh, sườn mặt xinh đẹp, môi mỏng tạo nên vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Ánh mắt anh không có cách nào rời đi.
Đúng lúc này, người bên trong nghe được tiếng mở cửa, lập tức nhìn qua.
Anh đối diện với ánh mắt đen láy rõ ràng kia, đôi mắt đó cướp hồn đoạt phách, cướp đi thần trí anh.
Yến Xuân Hòa đi về phía cô, Kinh Tố Đường bước chân nặng nề đi theo. Trên thực tế, Yến Xuân Hòa đi về phía người phụ nữ trung niên mặc bộ váy trắng bên cạnh cô. Người phụ nữ áo trắng đang trò chuyện bên tai cô, hai người một đen một trắng, trong im lặng mang theo vài phần sắc bén. Yến Xuân Hòa thân thiết gọi người áo trắng: "Cô giáo, em đến rồi ạ." Người phụ nữ áo trắng gật đầu xem như đã biết, nói nhanh với Yến Xuân Hòa "Tìm chỗ ngồi xuống đi."
Sau đó nghiêng đầu tiếp tục nói chuyện với cô đang ở bên cạnh.
Yến Xuân Hòa có chút thất vọng, ánh mắt cô ấy phức tạp nhìn về phía người bên cạnh giáo viên, dường như có chút không tình nguyện mà gọi một tiếng: "Chào đàn chị ạ."
Kinh Tố Đường nghĩ đến mùi sữa dưỡng thể. Lại nghĩ đến đàn chị sắp tốt nghiệp của Yến Xuân Hòa.
Vận mệnh kéo sợi dây ở những nơi anh không nhìn thấy, nhìn anh hỗn loạn như một con ruồi không đầu.
Cuối cùng cô cũng mở miệng, giọng điệu ôn hòa lại xa cách: "Xin chào."
Yến Xuân Hòa gật đầu, động tác rất nhỏ giữ chặt lấy tay áo của Kinh Tố Đường. Anh không có động, cô ấy lại kéo, anh vô cùng tự nhiên mà mở miệng: "Xuân Hòa, không giới thiệu một chút sao?"
Sự chú ý của cô lại một lần nữa rơi trên người anh.
Yến Xuân Hòa âm thầm hít sâu một hơi: "Đây là giáo viên của em, tiến sĩ Tư, còn đây là sinh viên ưu tú của giáo viên trong khoa Kỹ thuật hóa học, chị Lương Duyệt Nhan. Cô giáo, đàn chị, đây là Kinh Tố Đường, bạn trai em, cũng học đại học Dương Thành, khoa luật. Cô giáo nói bọn em có thể mang theo gia đình, vì vậy..."
Khi nói đến chữ bạn trai, vẻ mặt Lương Duyệt Nhan vẫn như thường, không có gì thay đổi.
Tiến sĩ Tư nói bà ấy quen biết thầy giáo Sử Đông của anh, phản ứng của bà có vẻ vi diệu, khi Kinh Tố Đường nói thay mặt Sử Đông chào hỏi bà thì bà lại thẳng thắn từ chối.
Như là sợ anh xấu hổ, Lương Duyệt Nhan kịp thời vươn tay về phía anh: "Xin chào, đại luật sư tương lai."
Anh nắm lấy bàn tay kia, còn lạnh hơn nhiệt độ cơ thể anh một chút, anh còn sợ lòng bàn tay mình làm bỏng tay cô, khiến cả gương mặt anh đều hơi nóng lên: "Không dám nhận."
Kinh Tố Đường mày thật vô dụng. Anh nghĩ vậy.
"Vậy tôi gọi anh là tiểu luật sư." Lương Duyệt Nhan nhếch môi, cô lại nói: "Hình như tôi đã gặp anh ở đâu?"
Cô quả nhiên nhận ra, đúng không? Gương mặt Kinh Tố Đường càng nóng. Lời thoại quê mùa như vậy mà lại được cô nói ra khỏi miệng.
Cô không chỉ gặp qua mà còn ngủ qua.
Còn giả vờ.
Lúc này một người từ bên ngoài tiến vào, anh ta đi tới thân mật ôm vai Lương Duyệt Nhan, toàn thân từ trên xuống dưới lộ ra cảm giác tỏ ra ung dung, giống như một nam sinh đang ở tuổi dậy thì mạnh mẽ dùng giọng điệu của người đứng đầu một nhà nói chuyện, ít nhất là Kinh Tố Đường cảm thấy vậy. Tại hiện trường, hai người cau mày không vui, một trong số đó là tiến sĩ Tư. Tiến sĩ Tư cúi đầu trả lời tin nhắn, sau đó quay sang người đàn ông bên cạnh Lương Duyệt Nhan, bà hỏi cô: "Bạn trai em tên gì?"
Lương Duyệt Nhan bất đắc dĩ mà nói: "Cô giáo, anh ấy tên Viên Hải Bình, cũng là học sinh của cô."
Cuối cùng người tham gia liên hoan cũng đến đông đủ. Tổng cộng mười mấy người, Tư Nhu ngồi ở vị trí chủ vị, bà kéo Lương Duyệt Nhan đến ngồi bên cạnh mình.
Kinh Tố Đường vừa vặn ngồi đối diện cô.
Từng đĩa thức ăn được đưa lên, món ăn nổi tiếng là vịt kho vải thiều, gà kho, thịt hổ hấp làm các sinh viên mê mẩn, trước khi bắt đầu ăn mọi người cùng nâng ly. Đó là rượu Viên Hải Bình mang tới, anh ta nói là rượu vang lâu năm, Kinh Tố Đường uống một ít, chẳng ngon chút nào, chua chua đắng đắng, đến cổ họng thì cay, anh dùng sức lực toàn thân duy trì biểu cảm bình tĩnh. Lương Duyệt Nhan ngồi đối diện anh uống cạn ly rượu, cô dùng âm lượng Kinh Tố Đường có thể nghe được mà nói với Viên Hải Bình: "Đúng là rượu ngon."
Kinh Tố Đường đảo mắt xem thường rõ ràng.
Ánh mắt Lương Duyệt Nhan đưa tới, cô giống như lơ đãng hỏi: "Tiểu luật sư, anh cảm thấy thế nào?"
Cô cố ý.
Bên kia có một người nói: "Đây là đặc sản Ngạc Thành à? Không ngờ tôi với đàn anh Hải Bình lại cùng quê."
Viên Hải Bình cuối cùng cũng đợi được có người nói về nó, vì vậy chủ đề được chuyển hướng.
Món rau muống xào ớt và phô mai được bưng lên, bàn tròn trống rỗng bị các món ăn chiếm kín, Yến Xuân Hòa tìm cơ hội chen vào: "Cô thật sành ăn, quán này có hương vị rất tuyệt."
Tư Nhu cười ôn hòa, ôm lấy người bên cạnh bà: "Là Duyệt Nhan đề cử đấy."
Đôi mắt đen nhánh của Lương Duyệt Nhan bình tĩnh không gợn sóng, cô hình như liếc Kinh Tố Đường một cái lại hình như không có, cô nhàn nhạt nói: "Rất nhiều lần đi qua, ban ngày rất náo nhiệt. Dính hào quang của cô, lần này cuối cùng đã có cơ hội nếm thử hương vị."
"Ban ngày em đến đây làm gì?" Viên Hải Bình hỏi.
Chơi tôi. Kinh Tố Đường uống một ngụm trà, đan tùng trước đắng sau ngọt, anh thầm nói trong lòng, sau đó chậm rì rì nhìn về phía Lương Duyệt Nhan.
Nhưng lúc này điện thoại của Viên Hải Bình reo lên, chủ đề lại một lần nữa bị dẫn đi, bầu không khí trên bàn ăn vui vẻ hòa thuận, không lo lắng sẽ có lúc yên tĩnh. Viên Hải Bình cúi đầu đè thấp giọng trả lời điện thoại. Kinh Tố Đường vẫn nhìn chằm chằm Lương Duyệt Nhan, nhìn vẻ mặt cô vô cảm tiếp tục ăn cơm. Cô gắp một đũa rau muống xào, Kinh Tố Đường một giây sau cũng gắp một đũa như thế.
Sau khi Viên Hải Bình cúp máy, lấy dáng vẻ vô cùng áy náy nói với tiến sĩ Tư anh ta phải đi trước. Trước khi đi còn hôn tạm biệt Lương Duyệt Nhan ở trước mặt mọi người, cô cố ý như vô tình nghiêng sang một chút, Viên Hải Bình hôn lên khóe môi cô.
Bọn sinh viên ở đây bắt đầu ồn ào lên, ngoài miệng đều nói linh tinh như "hâm mộ", "ngược cẩu độc thân".
Kinh Tố Đường buông đũa xuống. Giọng anh rất nhẹ mà nói: "Xin lỗi tôi ra ngoài một chút." Không biết là nói cho ai nghe, anh thậm chí cũng không xác định rốt cuộc có ai nghe thấy không.
Kinh Tố Đường chính là đột nhiên cảm thấy tủi thân đến khó hiểu.6+0