Edit: Cigarred
"Hôm nay tôi bỏ lại, không phải là một bộ quần áo bên ngoài mà là lớp da do chính tay tôi xé ra."-Gimberlain.
...
"Ngài luật sư, bao tải để trên đất là được rồi." Lương Duyệt Nhan lấy từ trong túi xách ra một chuỗi chìa khóa.
Kinh Tố Đường cẩn thận đặt bao tải kia ở bên cạnh cửa căn hộ 401.
Đúng thực rất nặng. Nặng đến nỗi khi bê trên tay sẽ có cảm giác cơ bắp gần như rách ra.
Như vậy cũng tốt, cảnh tượng trong hành lang không ngừng kích thích thị giác của Kinh Tố Đường. Từng có vài lần anh thậm chí cảm thấy bầu trời như xoay chuyển. Anh từng bước đi theo phía sau Lương Duyệt Nhan, đầu cũng không dám quay lại.
Anh lớn lên trong tiểu khu này, vất vả lắm mới rời khỏi đây, anh thậm chí không nghĩ đến việc đời này sẽ lại đi vào trong tiểu khu này lần nữa.
Bóng ma thời thơ ấu là một thứ khó mà vượt qua.
Nó có thể là bộ xương khô được chôn ở sân sau, hiện giờ không thấy nó nhưng nó vẫn luôn ở đấy, nó chưa từng biến mất. Chỉ cần một cơn mưa đổ xuống rửa sạch đi bùn đất trên bộ xương thì nó sẽ sống dậy, khi màn đêm đến, nó sẽ xuất hiện ở nơi dễ thấy nhất.
"Nặng quá phải không? Xin lỗi anh." Lương Duyệt Nhan mở cửa ra, cô khom lưng kéo bao tải vào. Dường như bao tải này càng nặng hơn lúc nãy, khi cô đặt cái bao ở bên cạnh tủ giày thì một chai nhựa lớn ở bên trên rơi xuống. Kinh Tố Đường có thấy chữ "Axit flohydric" trên nhãn chai.
Lương Duyệt Nhan mở cửa tủ giày, lúc này cô và Kinh Tố Đường đều đồng thời liếc nhìn cái bao tải một cái. Cô lập tức thu hồi ánh mắt, lấy một đôi dép lê màu xanh nhạt cho khách từ trong tủ giày ra đặt trước mặt Kinh Tố Đường. Sau đó đưa tay nhặt chai nhựa lên, hành động của cô rất tự nhiên, giống như chỉ đang nhặt một chai nước tẩy rửa vô tình bị rơi.
Axit flohydric là hóa chất.
Bà nội trợ sẽ dùng đến mấy thứ này sao?
Kinh Tố Đường cố gắng bắt bản thân dồn toàn bộ lực chú ý lên người Lương Duyệt Nhan.
Diện tích của căn hộ bên trong tiểu khu Duyệt Dương không lớn, chủ yếu về tính thực dụng. Thiết kế kiểu hình khối, một tầng chỉ có hai hộ gia đình, thiết kế đối xứng. Chỉ cần vừa vào cửa là có thể nhìn hết mọi thứ trong nhà, Kinh Tố Đường hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Trước mặt anh là một phòng khách được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, cùng mùi nước khử trùng 84 thoang thoảng trong không khí.
Cửa tất cả phòng ngủ đều đang mở, một phòng là phòng ngủ chính, chỉ có giường đôi, bàn trang điểm và tủ quần áo. Một phòng khác là của bé trai, đồ chơi xếp hình, xe đồ chơi, truyện tranh được để gọn trong hai cái hộp trong suốt.
Toàn bộ bài trí trong nhà quá mức gọn gàng ngăn nắp, mỗi thứ dường như đều được đặt theo trật tự nào đó, không có đồ trang trí như bình hoa, hoặc nói chủ nhân không hề thể hiện sở thích hay bất cứ màu sắc nào, mà gần như chỉ sắp đặt theo công năng của từng vật dụng.
Cảm giác đây như một phòng thí nghiệm.
Ngược lại, hoàn cảnh như vậy lại giúp anh bình tĩnh hơn.
"Ngài luật sư, mời ngồi." Giọng nói của Lương Duyệt Nhan truyền từ trong bếp ra.
Kinh Tố Đường đáp một tiếng "Được" rồi ngồi xuống, anh chọn vị trí bên trái của sofa lớn mà ngồi, tiếp tục im lặng quan sát phòng khách.
Anh mím môi, Lương Duyệt Nhan từ phòng bếp đi ra.
"Tôi vừa cà phê, mời dùng." Hương thơm của cà phê và giọng nói của cô đồng thời tác động đến các giác quan của Kinh Tố Đường.
Anh âm thầm buông nắm đấm ra, cố gắng không để cho mình quá căng thẳng, anh nói với Lương Duyệt Nhan: "Cảm ơn. Chuyện đó..."
"Thêm đường với sữa không?" Lương Duyệt Nhan hỏi, cắt ngang lời Kinh Tố Đường vừa miễn cưỡng lên tiếng.
"Sao cũng được." Kinh Tố Đường đáp rồi gật đầu cảm ơn.
Kinh Tố Đường ngồi rất nghiêm trang, tay để trên đùi giống như một đứa trẻ ngoan.
"Lái xe lâu như vậy chắc anh cũng mệt rồi." Lương Duyệt Nhan thả vào ly cà phê của anh một phần đường và sữa, cô lại không bỏ gì vào ly của mình, "Đến tiểu khu tồi tàn này, không uống chút cà phê để nâng cao tinh thần là không được."
"Nơi này chẳng thay đổi chút nào." Quả thật rất tệ, nhưng Kinh Tố Đường vẫn châm chước câu nói.
"Anh còn nhớ con mương ở cửa sau không? Có lẽ anh đã từng ở đó trước khi chuyển đi." Lương Duyệt Nhan nói: "Nó vẫn còn ở đó."
"Đúng vậy." Kinh Tố Đường nhớ rất rõ, cau mày khi nghĩ đến mùi hôi thối kia, anh đối diện với ánh mắt của Lương Duyệt Nhan: "Quá tệ."
Lương Duyệt Nhan cười nói: "Ngài luật sư, anh muốn nói gì với tôi?"
Kinh Tố Đường như tỉnh lại từ trong mộng. Cuối cùng anh cũng ý thức được Lương Duyệt Nhan hoàn toàn nắm giữ quyền khống chế cuộc đối thoại, trong quá trình này dường như anh đã hoàn toàn quên mất cảnh giác của một luật sư lúc nào cũng phải có, đây là đại kỵ. Huống chi anh đến đây còn mang theo công việc.
Đã lâu lắm rồi anh không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Túi hồ sơ ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, Kinh Tố Đường cầm lấy nó đưa cho cô.
"Cô Lương, tôi muốn... cho cô xem cái này trước."
Cái túi hồ sơ này đã được lấy ra từ lâu, bên trong có toàn bộ tin tức mà Kinh Tố Đường thu thập được. Theo thứ tự đảo ngược thời gian, hồ sơ của Lam Thập Tam để ở trên cùng. Một xấp dày, là cuộc gặp gỡ của một số cô gái trẻ trong hai năm qua.
Lam Thập Tam, Cốc Thập Ngũ, Trần Thập Tứ, Chung Minh Hân. Những tờ giấy mỏng mang theo cuộc đời nặng nề của các cô gái trẻ.
Trước khi mở ra, Lương Duyệt dùng ánh mắt hỏi lại lần thứ hai nhìn Kinh Tố Đường, Kinh Tố Đường gật đầu.
Lương Duyệt Nhan nhìn sơ qua tư liệu của mỗi nạn nhân, ngón tay của cô vuốt qua những cái tên, trong phòng chỉ còn lại âm thanh lật giấy tờ.
"Cấp 2, cấp 3, tất cả đều là nữ sinh, người bị hại. Vết thương tương tự, thành âm đ*o bị rách. Vụ dâm ô với nữ sinh trung học. Chưa tìm thấy nghi phạm, ngoại trừ Chung Minh Hân." Lương Duyệt Nhan rất tinh tường, "Chờ đã, vì sao tên của Chung Minh Hân không phải biệt danh?"
"Cô ấy đã trưởng thành vào đầu năm nay, cô ấy tự nguyện rút khỏi chương trình bảo vệ danh tính, đối mặt với cảnh sát và luật sư với tư cách chính bản thân mình và cung cấp cho họ bằng chứng liên quan đến vụ án."
"Cô ấy rất giỏi."
Lương Duyệt Nhan lật đến trang cuối cùng: "Nếu tôi đi đúng hướng, thì điểm chung của họ là không thể xác định được sự xuất hiện của đối tượng gây án, ngay cả ký ức về khoảng thời gian trước khi gặp nạn cũng không rõ ràng. Tôi nghĩ họ bị đánh thuốc mê."
"Đúng vậy." Kinh Tố Đường hít sâu một hơi: "Đây cũng là nguyên nhân tôi tìm cô Lương."
"Tại sao?" Lương Duyệt Nhan ngẩn ra.
"Trong cơ thể họ tìm thấy loại thuốc được chuyển hóa rất nhanh, hầu như không thể xác nhận là chất gì, các bác sĩ pháp y chắc chắn rằng nguyên liệu có thể là fluorit." Kinh Tố Đường nói: "Tôi tình cờ thấy rằng Fluorit là bằng sáng chế của cô Lương. Nếu có thể... tôi mời cô Lương tham gia nhóm nghiên cứu pháp y."
Lương Duyệt Nhan lắc đầu. Lời nói của Kinh Tố Đường làm cho cô khó có thể tiếp nhận: "Không. Có phải nhầm lẫn ở chỗ nào không? Công nghiệp thuốc và nghiên cứu phát triển dược phẩm là hai cái hoàn toàn khác nhau."
"Trên thực tế, gần đây cảnh sát nằm vùng đã thu được một số loại thuốc từ thị trường chợ đen, tên lưu thông của các loại cũng khác nhau, nhưng mặc dù khác nhau thì tác dụng rất giống nhau. Chúng tôi cần biết thành phần của mấy loại thuốc này, cùng với nguyên liệu." Kinh Tố Đường dùng giọng điệu thành khẩn nhất nói: "Tôi cam đoan rằng điều này sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cô, phòng thí nghiệm đã có sẵn, các pháp y sẽ giúp cô."
Anh nhìn vào mắt Lương Duyệt Nhan: "Cô Lương, chuyện này chỉ có cô mới có thể làm được."
Lương Duyệt Nhan im lặng, từ vẻ mặt của cô Kinh Tố Đường không cách nào đọc được đáp án, thậm chí ngay cảm xúc dao động cũng không phát hiện ra.
"Chuyện này đương nhiên không phải làm không công." Kinh Tố Đường nói.
Lương Duyệt Nhan vẫn trầm mặc.
"Nếu cô Lương... nếu cô cũng là người bị hại," Kinh Tố Đường cắn răng nói: "Tôi có thể giúp cô."
Ý lạnh rất mờ chợt lóe lên trong mắt Lương Duyệt Nhan, cô hỏi: "Giúp thế nào?"
"Tôi biết có người ức hiếp cô." Kinh Tố Đường nói, anh có hơi chột dạ: "Tôi có thể giúp cô kiện anh ta."
Lương Duyệt Nhan đáp: "Tôi đoán là anh đã nhìn thấy bệnh án của tôi."
"Xin lỗi, tôi không cẩn thận đã thấy được. Chỉ là... nếu cô cũng gặp phải chuyện như Lam Thập Tam," Kinh Tố Đường cúi đầu, anh nhẹ giọng lặp lại: "Tôi có thể giúp cô."
Lương Duyệt Nhan để báo cáo khám nghiệm thương tích và hồ sơ xuống. Phòng khách 401 lặng ngắt. Cà phê đã nguội, hơi nóng tích tụ thành những giọt nước nhỏ như cơn mưa trong ly.
Lương Duyệt Nhan đột nhiên bật cười, cô cười đến sung sướng nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào: "Ngài luật sư, anh làm thế nào giúp tôi? Đó là chồng tôi, tôi có thể kiện anh ta tội cưỡng hiếp trong hôn nhân sao?"
Kinh Tố Đường cứng họng, sau đó chính là một màn khó xử không thể vãn hồi.
Anh giẫm lên vết thương của cô để bàn điều kiện với cô.
"Thật sự xin lỗi, tôi không biết."
Lương Duyệt Nhan thở dài nói: "Tôi đương nhiên sẽ giúp anh. Chỉ cần điều đó sẽ không làm ảnh hưởng đến các anh."
Câu nói của cô trong nháy mắt đẩy ra sương mù dày đặc trước mặt Kinh Tố Đường.
"Tôi xem anh như một người bạn nên sẽ giúp anh." Lương Duyệt Nhan nói, ánh mắt cô như hồ nước trong suốt, tất cả các kỹ xảo của Kinh Tố Đường ở trước mặt cô không có chỗ che giấu: "Anh không cần làm gì vì tôi cả."
Cô nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ đến Hải Thành một chuyến. Ngài luật sư, tôi sẽ tham gia với anh vào ngày kia nếu anh muốn."
Kinh Tố Đường cắn môi dưới, anh gật mạnh đầu nói: "Ngày kia tôi đến đón cô qua."
"Cảm ơn cô, cô Lương."