Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 20: Tiếp cận



"Lão nhị, ngươi đã trở lại." Hàn lão thái thái tuy không thích đứa con thứ hai này, nhưng thích tiền trợ cấp của hắn nha, tiền lương một tháng của hắn bằng lương của một công việc chính thức trên thành phố.

Những người khác thấy trong tay Hàn Lập Đông cầm theo bọc đồ, cũng vui vẻ theo, mấy cái này là đồ tốt.

Hàn Lập Đông nhìn nét mặt không nhịn được cười của mọi người, trong ánh mắt lại toát lên vẻ tham lam, không ai quan tâm hắn ở bộ đội có ổn hay không, phảng phất dường như hắn chỉ đơn giản về nhà một chuyến, có chút trào phúng.

"Nương, lão tam đâu." Hắn cố ý không mở bao đồ ra, nói lảng sang chuyện khác.

"Ngươi cũng đừng nhắc đến nữa, lão tam bị tiểu yêu tinh câu hồn rồi, sống chết ồn ào muốn phân gia, cái tiểu tiện nhân kia cũng muốn nương ngươi sống sờ sờ bị tức chết." Hàn lão thái thái cắn răng nói.

"Nương, nhất định là ngươi đang hiểu lầm, lão tam không phải là người như vậy." Nếu không phải hắn lớn lên cùng lão tam, biết rõ bản tính của anh, nói không chừng hắn cũng tin cái lý do con mẹ nó thoái thác này.

"Nhị đệ, nương mình nói đều là sự thật, từ lúc em dâu ba gả vào, nhà ta thật sự không yên ổn." Hàn đại tẩu bĩu môi nói.

Cũng phải, lão thái thái nghĩ từ lúc Tô Niên Niên gả vào Hàn gia bọn họ, lão tứ thiếu chút nữa bị đánh chết, bọn họ thì phân gia, lão đại còn suýt không được làm trưởng thôn, từng cọc, từng cái, Tô Niên Niên này mang theo tà khí nha, không được, khi rảnh bà ta phải đi tìm bà tử bói toán.

"Phi, Vương Tiểu Lệ ngươi nói gì đấy, lại còn không yên ổn, sao ngươi không đi đoán mệnh luôn đi, vợ trưởng thôn mê tín mang tư tưởng phong kiến, cũng không sợ ngày mai trưởng thôn đại ca bị người ta đánh giá ra sao nhỉ." Tô Niên Niên vừa tiến vào đã nghe thấy một câu nói như vậy, chỉ thiếu chút nữa nói nàng là yêu quái, còn tưởng trời cao gì cơ.

"Ngươi là cái đồ đàn bà lắm mồm, ầm ĩ cái gì." Hàn đại ca còn chưa nói lời nào, lão thái thái đã không nhịn được, đại nhi tử của bà ta chính là thể diện của bà ở trong thôn.

Hàn đại ca cũng hung hăng trừng mắt nhìn cái đồ đàn bà làm thì ít mà hỏng thì nhiều.

Vương Tiểu Lệ run rẩy, nàng ta lại chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.

Hàn Lập Đông khá tò mò với em dâu ba chưa từng gặp mặt này, muốn nhìn xem ai lại có bản lĩnh lại có thể động nương hắn phân gia như vậy.

Hôm nay vừa nhìn thấy, quả thật tính tình trong mắt không dung một hạt cát, sảng khoái hào phóng, giỏi giang quả quyết, một kích đã trúng mạch máu của đại tẩu.

Lớn lên cũng không giống các cô nương trong thôn, khuôn mặt tinh anh, màu da trắng nõn, sáng trắng hơn người, hào sảng như vậy.

"Em dâu ba khỏe, ta là Hàn Lập Đông." Hắn chào hỏi trước.

Rồi xong, miệng nhất thời không kiểm soát, quên mất còn một nhân vật quan trọng cấp cao, Tô Niên Niên tự phê bình bản thân một trận.

Giương mắt nhìn, đích thực là con ruột tác giả, lớn lên có thể cạnh tranh với Hàn Thanh Minh nha, từ trong bộ đội ra nên khí chất không thể chê, người cao một mét tám, chân dài 1m17, dâng người đĩnh bạt, khí chất hiên ngang, lớn lên chí khí lăng nhiên, quả nhiên anh đĩnh mạnh mẽ, thoát khỏi hình tượng con người rắn rỏi trong bộ quân trang.

Tô Niên Niên đánh giá sơ bộ, đây là người tốt khác hẳn với lão thái thái.

"Nhị ca khỏe, ta là Tô Niên Niên." Trừ bỏ đối xử với những người vô cơ gây rối thì ở thời điểm khác nàng đều rất lễ phép.

"Nhị ca." Hàn Thanh Minh tiến lên phía trước một bước ôm lấy Hàn Lập Đông: "Ở bộ đội thế nào."

"Mọi thứ đều tốt, yên tâm." Trong mắt Hàn Lập Đông mang theo ý cười, trả lời.

"Sao ngươi lại tới đây." Lão thái thái vô duyên chỉ vào Tô Niên Niên rồi nói.

"Nương, người đang nói gì vậy, ta với Hàn Thanh Minh không thể trở về sao, vậy về sau các ngươi dưỡng lão cũng không liên quan tới chúng tôi, chỉ cần ngươi nói một câu, hai ta liền quay đầu rời đi." Xin, nếu không phải muốn thấy nam chủ, thì dù có quỳ xuống cầu xin nàng cũng không tới nhìn sắc mặt chán ghét của lão thái thái.

"Ngươi, lão nhị ngươi nhìn đi, nàng lại khi dễ mẹ ruột ngươi như vậy." Lão thái thái a, một câu liền không muốn cho bà ta dưỡng lão, quả nhiên Tô Niên Niên này là tiểu tiện nhân không muốn quan tâm bà ta.

Hàn Lập Đông vội mở bao đồ mang về ra, lấy đồ ra: "Nương, mua cho ngươi với cha ít sữa mạch nha, một ít đồ ăn vặt, còn có ít phiếu vải, đợi lát nữa ngươi phân cho nhóm đại tẩu các nàng."

Mắt lão thái thái phát sáng, không biết sữa mạch nha quý giá như nào nha, bà ta cũng chưa biết mùi vị của nó như thế nào đâu, còn đồ ăn vặt và phiếu vải, toàn là thứ tốt.

Lão thái thái dùng ánh mắt " Ngươi cầu xin ta cũng không cho ngươi" nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên đáp lễ nhìn bà ta một cái "Lão tử khinh thường".

"Nhà lão tứ, còn không đi mau làm cơm, nhị ca ngươi đã trở lại, phải làm ngon hơn." Lão thái thái thu đống đồ kia lại, quát Lý Xuân Miêu.

"Vâng, nương." Lý Xuân Miêu đỏ mắt nhìn chằm chằm đồ trong tay lão thái thái, nghĩ thôi cũng biết bà ta khẳng định sẽ không cho ai.

Biết lão thái thái với Tô Niên Niên như nước với lửa, Hàn Thanh Minh cũng không ở lại ăn cơm, nhị ca trở về anh rất vui, nhưng anh lại càng không muốn để Tô Niên Niên chịu ủy khuất, nếu hai người bọn họ ở lại ăn cơm, lão thái thái nhất định sẽ gây chuyện, nhị ca ăn cũng không được yên.

"Lão tam." Hàn Lập Đông đi ra đuổi theo: "Đây là nhị ca tích góp, không đủ thì nói."

Hàn Thanh Minh nhìn Hàn Lập Đông lấy một túi một trăm đồng từ trong ngực ra, một hai phải đưa cho anh: "Ta không cần, nhị ca, chúng em vẫn còn chút tiền."

Anh biết tiền trợ cấp mỗi tháng của nhị ca đều gửi hết cho lão thái thái, tích góp khẳng định không được nhiều, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng có không ít tiền.

Biết lão tam không phải người sĩ diện mà kiên quyết không nhận, Hàn Lập Đông cũng không cứng rắn cưỡng cầu.

"Nhị ca đối xử với anh thật tốt." Có thể ngay lập tức móc một trăm đồng ra, Hàn nhị ca đối xử với Hàn Thanh Minh thật sự không có gì để nói.

"Từ nhỏ đến lớn, tình cảm của tôi với Nhị ca là tốt nhất." Hàn Thanh Minh nhớ tới hồi nhỏ, trong ánh mặt tràn đầy ý cười.

——

"Nương, hiện tại ta chưa nghĩ muốn cưới vợ, hàng năm ta đều không có ở nhà, việc này thật không công bằng với cô nương nhà người ta." Hàn Lập Đông bất lực nói.

"Không được, ta đã hứa với cô nương nhà người ta, ta cũng gặp qua cô nương kia, lớn lên không tệ, còn hiếu thuận, tuy nói cùng một thôn với em dâu ba của ngươi, nhưng tính tình thì khá hơn nàng nhiều. Chốt lại là ngươi đi thì đi, không đi thì đi." Lão thái thái càn quấy nói.

Vừa nghe là người lão thái thái thích, trong lòng Hàn Lập Đông không biết phải làm sao, lúc trước bà cũng không thích Hàn đại tẩu với em dâu tư, đều không ra sao cả, nhưng còn em dâu ba, bà lại nói chướng mắt, người ta thông tình đạt lý như vậy.

"Cứ thế đi, mấy ngày nữa cô nương này sẽ giả vờ tới tìm Tô Niên Niên, ngươi đi đến nhà Tam đệ ngươi xem một phen." Lão thái thái không chờ hắn đồng ý, dứt khoát quyết định.

Hôm nay Xuyên Tử ở nhà Hàn Thanh Minh ăn cơm, nói đến việc Hàn lão thái thái giới thiệu một cô nương cho Hàn Lập Đông.

"Tiếp cận!" Lão thái thái không nhanh nhẹn như vậy, Hàn Lập Đông vừa mới trở về chưa được bao lâu, đã an bài giới thiệu? Vẻ mặt Tô Niên Niên khiếp sợ.

Sau khi biết đối tượng được giới thiệu cho Hàn Lập Đông là Tô Tuyết Nhi làm nàng khiếp sợ tới đỉnh điểm, giữa nam nữ chủ quả thực có lực hút nhau sao.

Cần phải hấp dẫn lẫn nhau sau đó mới ở bên nhau? Không phải, ông trời ơi ông không nghĩ đến cảm thụ của nam chủ sao, nếu hắn trọng sinh còn muốn đội lại cái nón xanh này không.

Sau khi Hàn Thanh Minh biết cũng không biết nói gì, Tô Tuyết Nhi không phải là cô nương tốt, sao anh có thể nói cho nhị ca đây.

Sau khi cả hai thảo luận một lúc, quyết định kiên quyết không thể để Hàn Lập Đông cưới Tô Tuyết Nhi.

Tô Niên Niên vốn dĩ không muốn xen vào chuyện nam chủ nữ chủ, nhưng sau vài lần chung đụng với Hàn Lập Đông, phát hiện nhân phẩm hắn cũng rất được, đoan chính, hơn nữa hắn với Hàn Thanh Minh còn có tình cảm sâu lặng, không thể trơ mắt nhìn hắn nhảy vào hố lửa được.

Lại lần nữa đối mặt Tô Tuyết Nhi ở cửa, Tô Niên Niên bất lực phun tào, nàng cũng không thể phá hư ác danh cưới vợ trên lưng Hàn Lập Đông.

Bất quá Tô Tuyết Nhi sao lại thúc đẩy được buổi gặp mặt lần này, nàng khá hứng thú.

"Niên Niên, thật là ngại, lại phải phiền ngươi." Bởi vì muốn gặp Hàn Lập Đông sớm hơn, Tô Tuyết Nhi trừ bỏ có chút thấp thỏm còn lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Mấy năm nữa chờ đến khi Hàn Lập Đông thăng chức, cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ ngày càng tốt.

"Này cũng không có gì, bất quá sao ngươi thu phục được lão thái thái vậy." Tô Niên Niên biết nàng ta sẽ không nói, chỉ là muốn đơn thuần ghê tởm nàng ta một tí.

Nghĩ đến lão thái thái, Tô Tuyết Nhi liền muốn ăn thịt bà ta, uống máu bà ta, đời trước nếu không phải bởi vì bà ta, thì nàng ta cũng không có khả năng rời khỏi nhà, rồi bị người tra tấn đến chết, có trời mới biết nàng ta hận lão thái thái bao nhiêu, mới gặp mặt cũng muốn bóp chết bà ta.

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, nàng ta còn cần lão thái thái đồng ý mới có thể gả cho Hàn Lập Đông, cho nên nàng ta tạo dựng tình huống tình cờ gặp lão thái thái, còn tặng lão thái thái không ít đồ.

Cuối cùng tìm người thích hợp đưa ý kiến này lão thái thái, phải hứa hẹn nếu nàng ta gả vào, mọi thứ tốt sẽ đều là của lão thái thái thì lúc đấy lão thái thái mới chịu nhả Hàn Lập Đông ra để cho nàng ta gặp mặt.

“Cũng không phải ta, mà là thím ấy vẫn luôn sốt ruột Lập Đông, hôn sự của Hàn nhị ca, vừa vặn nghe được chúng ta ở kia, nghe được ta hiếu thuận còn làm việc chăm chỉ, thím rất vừa lòng, liền cho ta với Hàn nhị ca gặp mặt.” Vẻ mặt Tô Tuyết Nhi ngượng ngùng, ánh mắt có sự né tránh, còn ẩn mang theo sự khiêu khích, lão thái thái chán ghét Tô Niên Niên là có tiếng.

Ai u, lão tử thật là tin ngươi đen tối.

“Ra là ngươi đã lọt vào mắt xanh của lão thái thái, muốn gả vào Hàn gia cũng không dễ dàng, đến lúc đó ngươi liền có thể đảm nhiệm mẹ chồng nàng dâu với lão thái thái.” Tô Niên Niên nhếch miệng cười châm biếm, đắc ý cái rắm, có gả vào được hay không còn chưa chắc chắn.

Đó là, Tô Tuyết Nhi từ ngày trọng sinh đã thề rằng, chờ đến khi gả vào Hàn gia, nhất định thu thập lão thái thái thật tốt, khiến bà ta nếm thử tư vị bị mọi người xa lánh.

“Đương nhiên, thím ấy thích ta, ta cảm thấy thím nhất định là một mẹ chồng tốt.” Tô Tuyết Nhi nắm chặt hai tay, cố chịu đựng ghê tởm nói.

Hàn Lập Đông vốn dĩ không muốn cưới vợ, vừa nghe thấy lời Tô Tuyết Nhi này, càng không muốn cưới, có thể sống tốt cùng nương hắn, ở một khía cạnh nào đó nhất định sẽ giống nương của hắn, bản thân hắn không muốn cưới một nương tử như đại tẩu với em dâu tư.

Đời này lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Lập Đông, Tô Tuyết Nhi ngay lập tức ngây người, bộ dáng hắn vẫn giống trong trí nhớ nàng ta, tạo cảm giác khiến cho người ta tràn đầy an tâm, rất nhiều lần nàng ta tự hỏi chính mình, lúc trước trong lòng nàng ta nghĩ luẩn quẩn cái gì mà cho hắn đội nón xanh, nếu đợi hắn một thời gian, lại sinh cho hắn đứa con trai, nhất định nhà bọn họ sẽ rất hạnh phúc.

Hàn Lập Đông buồn bực, không phải lần đầu tiên gặp mặt sao, vì sao nữ đồng chí này lại kích động như vậy, một bộ dáng sắp khóc.

Chỉ có Tô Niên Niên ở một bên nhìn, trong lòng hiểu rõ, nhớ tới đời trước làm gì, làm gì mà đi sớm như vậy.

Chán ghét và rất chán ghét, nhưng Tô Niên Niên với Hàn Thanh Minh vẫn thành thật đi ra ngoài, cho bọn hắn không gian riêng.

Tô Tuyết Nhi cảm thấy sau khi Tô Niên Niên ra ngoài, không khí xung quanh cũng trở nên tốt hơn, đối với chuyện bản thân bắt nàng phải lấy Hàn Thanh Minh cũng không có một chút lo lắng, dù sao thì đời trước hai người bọn họ cũng dựa theo quỹ đạo này mà kết hôn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv