Lạc Tử Khanh là người đàn ông độc thân hoàng kim thần bí nhất trong mắt mọi người, những tin tức về hắn luôn trở thành đề tài bàn luận của mọi người, và lần này cũng vậy!
Cho dù không biết thực hư mọi chuyện ra sao, thế nhưng nhìn thấy An Diệu khóc lóc một cách đầy đau đớn và sợ hãi ở trên Show, những anh hùng bàn phím liền xuất hiện, mang danh công lí mà chỉ trích phê phán nhân phẩm của Lạc Tử Khanh.
Và lẫn trong đó là không ít kẻ ghen ghét Lạc Tử Khanh, không chấp nhận việc hắn là kẻ có thể tự thân lập một tập đoàn với vĩ mô to lớn như thế, khăng khăng nhận định rằng hắn bám lên Tôn gia mới có thể có ngày hôm nay.
Việc này xảy ra đã ảnh hưởng đến hình tượng của tập đoàn, giá trị cổ phiếu bị giảm mạnh, nhiều người lên tiếng kiên quyết không sử dụng đồ do hai tập đoàn này sản xuất nữa.
Điều này khiến cho những cổ đông lớn trong công ty rục rịch muốn lật đổ Lạc Tử Khanh khỏi vị trí tổng tài. Thế nhưng mọi việc chỉ diễn ra ở đây, những sản phẩm của tập đoàn ở Châu Âu lại không hề ảnh hưởng, điều này khiến bọn họ có chút do dự, nếu thật sự làm thì phải thắng, đuổi được Lạc Tử Khanh đi, còn nếu thua thì bọn họ sẽ bị hắn cho cút xéo khỏi tập đoàn.
Thật sự cần làm vậy à? Chuyện này vẫn không đủ lí do để triệt hắn khỏi tập đoàn đâu!
Người đàn ông trung niên hơi nhăn mặt lại, rối rắm nói.
Điên à, thế mày định để thằng nhãi không mang dòng máu của Tôn gia lên nắm quyền à? Còn chúng ta, những người chính thống nên được thừa kế thì lại phải ngồi đợi hắn bố thí.
Đầu tiên bọn họ hài lòng với tiền hoa hồng mình được chia cho mỗi tháng, thế nhưng tập đoàn đã lớn mạnh như thế rồi mà số tiền bọn họ được nhận vẫn như lúc ban đầu, thế này thì ai cam tâm chứ!!!!
Được rồi!
Mấy người còn lại thở dài một cái. Mới hôm trước Liễu gia Liễu Lam bị hành hạ bầm dập đến người không ra người vẫn còn ám ảnh bọn họ, Lạc Tử Khanh là một thằng chó vừa tàn nhẫn lại độc ác như thế, bọn họ không chịu nổi sự trả thù của hắn!
Mời những đại lão hợp tác với tập đoàn đến nữa, chúng ta sẽ liên hợp với nhau, bức đứa con hoang kia cút đi!
~...~
Và đó là những gì xảy ra ở phía trước, lúc này tất cả những kẻ đó đã tụ tập đông đủ, chỉ riêng Lạc Tử Khanh là chưa đến.
Đúng là đồ không có giáo dưỡng mà, để chúng ta phải đợi lâu như vậy!
Tôn Trường Ca vừa nói vừa liếc mắt nhìn những đại boss ở đằng trước.
Lý tổng của Lý thị cười xòa nói:
Giới trẻ ý mà, cứ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ để giữ được sức khỏe, chứ không già rồi lại bệnh tật triền miên.
Tôn Trường Ca thấy ông nói vậy thì cảm thấy rất mất mặt, lời nói của mình không được tán đồng, ai vui được cơ chứ?!
Thế nhưng dạo gần đây Tử Khanh cũng không hay đến tập đoàn để làm việc nữa, cả ngày xoay quanh con nhóc Giai Oánh kia!
Ây da, đàn ông có mĩ nữ làm bạn thì quên đi giang sơn là đúng rồi, không sao không sao.
Lạc Tử Khanh hôm trước mới ra tay không biết nặng nhẹ với Liễu gia, thật đúng là độc ác!
Không không, đấy là gậy ông đập lưng ông thôi, Liễu Lam của Liễu gia là kẻ không ra gì trước nên mới như thế!
Vậy là anh em Tôn gia cứ nói một câu chửi bới Lạc Tử Khanh để ám chỉ tác phong làm việc của hắn thì lại bị những vị đứng đầu ở tập đoàn khác phản lại ý kiến.
Bọn họ mời những người này đến không phải là để họ đứng về phía Lạc Tử Khanh!!!
"Cạch"
Cửa phòng họp được mở ra.
Lạc Tử Khanh chân dài rì rì bước đến, nhìn thấy những boss tổng khác thì gật đầu chào hỏi.
Lý tổng, Vương tổng, Hà tổng, Mạc tổng, Kim tổng, buổi sáng tốt lành!
Tập hợp tất cả những đối tác hợp tác với Tôn thị đến cơ đấy, có vẻ như muốn lấy sự trợ giúp từ phía bên ngoài đây!
Những lão tổng nhìn ra bên ngoài trời, bây giờ là trưa rồi, thế nhưng không dám chậm trễ mà chào lại.
Lạc tổng, chào buổi sáng!
Lạc tổng, rất vui vì lại gặp mặt!
Lạc tổng...
Tứ phương đều vang lên tiếng nói của bọn họ, và tất cả đều quay quanh Lạc Tử Khanh.
Những kẻ Tôn gia tức điên cả người, bọn họ tối sầm mặt mà nói:
Đến muộn để mọi người phải đợi, tác phong làm việc cẩu thả không đoàng hoàng, đây là người mà Tôn Thừa Dục dạy ra đấy à? Quả đúng là chẳng ra gì!!!
Mắt Lạc Tử Khanh híp lại, vắt chéo chân ngồi ở vị trí chủ vị, cười như không cười mà nhìn ông ta:
Muốn chết à?
Sự tàn nhẫn và sát ý xuất hiện, mắt đào hoa lóe lên ánh sáng sắc lạnh, giống như con sói hoang mà nhìn chằm chằm người Tôn gia.
Bọn chúng rùng mình, hơi run sợ mà lùi về phía sau, thế nhưng có lẽ cảm thấy như vậy thì rất mất mặt, vậy nên một trong số đó gân cổ hét lên:
Lạc Tử Khanh, mày đã làm mất bộ mặt tập đoàn rồi, có tư cách gì mà ở đây ra oai, con chó làm việc cho thằng nhãi Tôn Thừa Dục kia, mày nên trả lại chức vị tổng tài cho đúng người dòng họ Tôn!
Tôn Thừa Dục (ba Tôn) đã rời ghế chủ tịch và để lại toàn bộ cổ phần của mình cho Lạc Tử Khanh rồi, chỉ cần hắn nhả ra đây thì sẽ có người danh chính ngôn thuận lên thay thế vị trí của hắn.
Những đại lão khác nghe thấy thế thì biến sắc mặt, lạnh lùng mà nói:
Nếu Tôn thị thay người đứng đầu thì Lý thị không có lí do gì để hợp tác với Tôn thị nữa!
Vương thị cũng vậy.
Mạc thị cũng thế.
Hà thị cũng không hợp tác nữa!
Kim thị cũng vậy!
Bọn họ tưởng là Lạc Tử Khanh muốn bàn chuyện hợp tác lớn nào đó với tập đoàn của bọn họ nên mới dành thời gian đến đây, ai có thể nghĩ được là lũ Tôn gia kia giở trò quỷ!
Những người Tôn gia hoảng hốt mà đứng bật dậy, không thể tin tưởng mà nói:
Mấy người làm sao vậy? Chính nó đã hủy hoại danh dự của Tôn thị, nó không còn tư cách ngồi trên vị trí tổng tài này nữa!
Hà tổng, Kim tổng, Tôn tổng, Lý tổng, Vương tổng, Mạc tổng đều cười khẩy, cùng nhau mà nói:
Người chúng tôi muốn hợp tác là Lạc Tử Khanh chứ không phải là Tôn thị.
Chúng tôi coi trọng sự tàn nhẫn quyết đoán và khả năng thương trường kinh người của hắn chứ không phải là Tôn thị các người.
Nhất định phải là Lạc Tử Khanh, hắn đi đâu thì chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác ở đấy!
Không quan trọng là tập đoàn nào, quan trọng là Lạc Tử Khanh, chỉ cần là hắn đứng đầu, cho dù là một công ty mới mở cũng có thể vươn ra thế giới!
Quỷ tài của thương giới, ác ma của thương giới, là Lạc Tử Khanh!
Không ai có thể thay thế hắn!