Tôn Giai Oánh thỏa mãn mà ngủ một giấc từ tối đến sáng.
Lúc mơ màng muốn tỉnh dậy cô liền nghĩ, thì ra không có vòng tay ôm ấp quen thuộc cô vẫn có thể ngủ ngon được sao? Không biết vì sao lại cảm thấy buồn khổ như thế, cô không muốn bản thân lại có hắn cũng được mà không có cũng chẳng sao...
Hương bạc hà thơm ngát chui vào mũi, hơi sượt mặt liền cảm nhận được làn da căng bóng rắn chắc, eo thon cũng bị một vòng tay ôm chặt lấy.
Tôn Giai Oánh nghĩ, chẳng lẽ bản thân đã thích hắn đến nỗi phải mơ thấy hắn để lấp đầy sự trống trải trong trái tim sao? Giống như cô đã quyến luyến sự ấm áp do hắn mang đến.
Chớp chớp mắt.
Thật sự không nhìn nhầm, khuôn mặt tuấn tú đáng lẽ ở ngoài kia lại xuất hiện ở trên giường của cô, trên người trần truồng không mảnh vải, khuôn ngực trắng nõn vẫn in rõ dấu tay đỏ hồng.
Lạc Tử Khanh, sao anh lại ở đây hả!!!!
Kéo dãn hai má của hắn ra, Tôn Giai Oánh hít thở thật sâu, sau đó liền gầm lên một tiếng vang trời.
Cô thích hắn, định hôm nay sẽ bỏ đi lệnh cấm cho hắn vào phòng, thế nhưng điều đó không có nghĩa là ủng hộ hắn nửa đêm trèo tường bò vào trong, nếu như không cẩn thận ngã xuống thì sao? Chẳng lẽ lại khiến cô lôi theo cơ thể tàn này đi chăm sóc hắn chắc?
Tôn Giai Oánh chưa định hình lại được là giờ đây bản thân cô lại quan tâm đến việc Lạc Tử Khanh sẽ bị thương chứ không phải là việc hắn không tuân theo lời nói của mình, tự tiện vào phòng.
Bảo bối, ngoan, ngủ tiếp một lát đi, vẫn còn sớm...
Giọng nói của hắn mang theo chút ngái ngủ, trầm khàn quyến rũ.
Tôn Giai Oánh bị liêu đến ửng hồng cả mặt, tự dưng lại dí vào tai người ta thủ thỉ, muốn sử dụng sắc đẹp để lướt qua chuyện này á? Đừng mơ!
Tử Khanh, người ta đói...
Sờ sờ hai má đã đỏ ửng của hắn, Tôn Giai Oánh mềm mại làm nũng.
Không tin không bắt hắn xuống giường phục vụ cô được, bây giờ phải tiết chế lại bàn tay muốn đánh người, dùng cách mềm dẻo để sai bảo chắc chắn hữu dụng hơn cứng rắn.
Hơn nữa hôm qua cô cũng chưa ăn no lắm, lúc về thì mệt không muốn ăn, nửa đêm đói thì cô lại khóa Lạc Tử Khanh ở ngoài rồi, đành ra nhịn cả đêm.
Quả nhiên, Lạc Tử Khanh nghe thấy cô nói vậy thì lập tức nhổm người dậy, hai bàn tay ôm lấy cô nhấc lên, để gối mềm tựa vào đầu giường, sau đó cho cô dựa lên. Cả quá trình hắn đều dịu dàng tỉ mỉ không thể tả, giống như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ, không dám dùng quá nhiều sức lực.
Vậy em ngồi ở đây một lúc nhé, hay là xuống nhà cùng anh?
Chống hai tay xuống giường, hắn nghiêng đầu nhìn cô, bên môi cong lên một nụ cười nhẹ.
Bỗng nhiên bị thịnh thế mĩ nhan ập đến, Tôn Giai Oánh ho nhẹ một tiếng, giấu đi vành tai đang đỏ lên của mình.
Đúng là đồ không biết xấu hổ... có mỗi cái quần lót mà cũng tự nhiên đứng lên như thế, mắt cô hơi liếc sang, cơ bắp sáu múi, vai rộng eo hẹp, tuyến nhân như cân xứng đẹp đẽ.
Sáng sớm được ngắm soái ca khỏa thân cũng tuyệt phết!!!
Ba mẹ nói hôm nay bọn họ đi ra ngoài từ sớm đúng không?
Lạc Tử Khanh gật gật đầu.
Đúng vậy!
Thế thì em cũng xuống. Nhưng trước hết chúng ta nên nói về việc đêm hôm khuya khoắt trèo tường vào phòng của anh đã!
Tôn Giai Oánh nghiêng đầu theo hắn, ý cười trên môi có chút dữ dằn.
Cả người Lạc Tử Khanh cứng đờ. Hắn cứ tưởng chuyện này đã lạc qua rồi chứ... giờ biết nói sao?!!!
Thì... thấy em khó ngủ nên không yên lòng đi vào xem thử, xong không kìm lòng được lên giường ôm em, thật... thật sự là không có em anh khó ngủ lắm...
Không kịp cố gắng diễn đạt hết câu, hắn đã bị cô ôm chặt lấy, tay xoa lấy làn da căng bóng mềm mại, đặt lên cổ hắn một dấu hôn chói mắt.
Không sao, chỉ là nhất định lần sau anh nhất định phải nghe lời em, nếu không thì đừng trách em đánh chết anh!!!
Bây giờ không muốn hắn làm việc nguy hiểm, vậy thì không nên để hắn ở bên ngoài phòng, thế nhưng việc tí tí là muốn lăn giường thì càng phải ngăn cấm, hắn làm được thì cô cũng chẳng phạt làm gì cho mệt.
Lạc Tử Khanh gật đầu thật mạnh. Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, miệng cong lên vui vẻ.
Tất nhiên rồi! Anh sẽ không bao giờ làm những việc em không thích nữa!
Dù sao hắn cũng quen ăn chay rồi, chỉ là cô ngày càng chiều hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm nên hắn mới dám muốn cô giải quyết dục vọng cho bản thân, chứ bình thường đây đều là việc hắn tự làm.
Cũng... cũng không phải không thích, chỉ là làm ít thì tốt hơn.
Tôn Giai Oánh ấp úng nói, không dám ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt nóng rực của hắn.
Dù sao thì cũng đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà thôi, em đói lắm rồi!!!
Ôm lấy cổ hắn, cô ngại ngùng chôn mặt vào xương quai xanh quyến rũ kia.
Lạc Tử Khanh không dám trêu cô nữa, cô gái nhỏ của hắn da mặt mỏng, nếu khiến cô tức giận thì người khổ chỉ có hắn.
Nhẹ nhàng nâng mông cô lên, để cô dựa đầu lên vai mình, sau đó từ từ ôm cô vào phòng tắm.
Hắn đặt cô lên ghế, bóp kem đánh răng cho cô rồi lấy nước.
Tôn Giai Oánh được phục vụ từ A đến Z, cô chỉ cần đánh răng nữa là xong.
Trong phòng vang lên tiếng "Xoẹt... xoẹt..."
Một lúc sau đó, đặt bàn chải lên cốc, bàn tay to liền cầm khăn mặt đến, dịu dàng lau cả mặt cho cô, sau đó liền giặt lại khăn.
Hôn hôn vầng trán đẹp đẽ của cô, hắn ôm cô lên, cả hai người đi xuống lầu.