Kiều Thê Của Đại Lão Muốn Bỏ Trốn

Chương 1: Tiên sinh, em muốn tiền mặt



Truyện đã edit chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad @nhacuatortue867

*Note: Thụ gọi công là "Tiên sinh" trong truyện này tương đương "chồng" nhé, mình sẽ không thay từ mà sẽ giữ nguyên.

.....

Hơn một giờ sáng.

Trong căn phòng ngủ tối tăm, chỉ còn tiếng hít thở của người đàn ông đang say giấc nồng. Trên chiếc giường lộn xộn, có thể mơ hồ ngửi thấy một bầu không khí tình dục còn sót lại nào đó.

Sau khi xem giờ, Giang Nguyệt cẩn thận đặt đồng hồ điện tử lại chỗ cũ, tiếp tục ngủ nghiêng, hồi lâu mới liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Tiếng thở lên xuống nhịp nhàng, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm rồi thầm nghĩ: Cứu mạng, hắn ta ngủ say rồi!

Sau đó, cậu cẩn thận thoát ra khỏi vòng tay của Phó Hồng Dữ và từ từ đứng dậy. Cuối cùng cậu ngồi dậy khỏi giường, vừa định bước xuống thì tiếng thở trong phòng đột ngột dừng lại. Giọng nói đáng sợ và không muốn nghe nhất, đột nhiên vang lên sau lưng cậu.

"Em định làm gì?"

Giang Nguyệt hít vào một hơi khí lạnh, lập tức sững sờ, cứng ngắc quay lại, cười gượng và nói: "Em, em muốn uống nước."

Người đàn ông vươn bàn tay dài, nắm lấy tay của Giang Nguyệt, không chịu buông tha cậu: "Gọi người hầu lấy."

"Nhưng em còn muốn đi vệ sinh, có thể thuận tiện lấy nước luôn."

Giang Nguyệt ren rén nói nhỏ.

"Mọi người đã ngủ rồi! Anh gọi người ta lên đưa ly nước, họ bước vào sẽ nhìn thấy chúng ta như thế này, như vậy, thật là xấu hổ!"

Không biết từ nào trong câu này đã làm cho Phó Gia vui vẻ, nhưng Phó Hồng Dữ khẽ hừ rồi buông tay ra.

"Đi."

Giang Nguyệt chạy như chạy trốn, dựa vào ánh sáng của đồng hồ điện tử và bước nhanh ra phòng khách.

Bởi vì Giang Nguyệt mắc chứng quáng gà nhẹ, cho nên ban đêm sẽ không tắt đèn trong phòng khách. Căn bệnh này không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày của Giang Nguyệt, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch bỏ trốn của cậu!

Vài lần muốn làm gì đó trong bóng tối, cậu không đụng phải bàn ghế, thì cũng làm rơi chiếc đồng hồ, rất nhanh đã bị Phó Hồng Dữ trực tiếp bắt gặp.

Chạm vào cùi chỏ bị đụng trúng góc bàn mấy ngày trước, Giang Nguyệt thầm nghĩ số của mình và Phó Hồng Dữ quả nhiên khắc nhau - ngủ với nhau lâu sẽ bị trời trừng phạt!

"Hỏi, hỏi, hỏi! Cái gì cũng muốn hỏi! Uống nước, đi toilet cũng hỏi!"

Nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, Giang Nguyệt trong lòng thầm mắng tên cố chấp cuồng kia, trong miệng chảy ra mấy giọt nước miếng.

Miệng ngậm nước, cậu vẫn không quên ậm ừ: "Ứ, ừ, ừm, ừm!"

Sau khi trút giận, trong giây lát cậu trở lại bộ dạng của một người vợ ngoan ngoan ngoãn, cúi đầu trở về phòng.

Trong phòng ngủ, Phó Hồng Dữ đã bật đèn ngủ, gác lên cánh tay trái nhắm mắt nghỉ ngơi, hiển nhiên đang đợi Giang Nguyệt trở lại.

Giang Nguyệt không dám nấn ná nữa, vội vàng vào toilet trong phòng ngủ, vì sợ Phó Hồng Dữ nhìn thấy cậu ngậm một ngụm nước lớn mà không chịu nuốt xuống.

Cậu giấu viên thuốc tránh thai trong khẩu trang và để chúng trong một hộp đựng đồ nhỏ, mà hộp đựng đồ nhỏ được đặt ở tầng thứ hai, bị một vài cái khăn mặt phủ lên.

Dao cạo râu, bọt cạo râu và các vật dụng khác của Phó Hồng Dữ ở tầng một, tầng hai là dành riêng cho Giang Nguyệt, và Phó Hồng Dữ chưa bao giờ đụng vào đó.

Như câu nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Với tâm lý liều ăn nhiều, Giang Nguyệt đã giấu kín cho đến bây giờ.

Sau khi ngậm thuốc với nước trong miệng, Giang Nguyệt khéo léo dọn dẹp "hiện trường vụ án", cuối cùng ấn nút xả bồn cầu, sau khi tiếng xột xoạt kết thúc thì cậu mới bước ra khỏi toilet.

"Em xong rồi."

Phó Hồng Dữ dĩ nhiên chưa ngủ, ừ một tiếng rồi vươn cánh tay của mình ra: "Nằm xuống."

Con thỏ nhỏ đang lên cơn thịnh nộ cố gắng hết sức kìm nén tính khí của mình, giả vờ ngoan ngoãn nằm lên cánh tay Phó Hồng Dữ, nhắm mắt lại: "Em ngủ đây."

Sau khi uống thuốc, Giang Nguyệt vốn đã rất mệt nên cậu chỉ muốn đi ngủ thật nhanh chứ đừng làm gì nữa.

Tuy nhiên, Phó Hồng Dữ lại không theo ý cậu. Hắn nhất quyết chồm tới và mút chặt môi cậu: "Nhìn anh."

"......Không muốn."

Thuốc đắng khiến người ta phát ngán, Giang Nguyệt sợ Phó Hồng Dữ sẽ phát hiện ra nếu hai người hôn nhau.

"Đã một giờ rồi, em buồn ngủ."

"Buồn ngủ?" Phó Gia bất mãn với câu trả lời, cau mày, dùng lòng bàn tay to nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nguyệt, "Anh nghĩ em rất tỉnh táo."

"Rất buồn ngủ!"

Gò má hơi đau do bị ngón tay cái và ngón trỏ của người đàn ông véo, Giang Nguyệt bĩu môi, dùng giọng điệu nũng nịu để che đi tính khí khó ở bấy lâu nay của mình.

"Tất cả là lỗi của tiên sinh! Người ta đã ngủ rồi, còn cố tình đánh thức!"

Phó Hồng Dữ không nói, hắn buông tay cậu ra và vòng tay ôm vòng eo thon thả, ép hai người xích lại gần nhau hơn.

Có vẻ như tên cố chấp cuồng này đang có tâm trạng tồi tệ? Giang Nguyệt quan sát, bèn mạnh dạn hỏi: "Tiên sinh, không phải anh nói sẽ đi công tác ba ngày sao? Lẽ ra đến sáng mai anh mới về, tại sao tối nay anh về rồi?"

Phó Hồng Dữ đang nhắm mắt giả vờ như đang ngủ, chỉ nói: "Về với em."

Giang Nguyệt cười sang sảng trong lòng, anh mà muốn về với tôi? Anh rõ ràng chỉ muốn ngủ với tôi!

"Vậy thì, cám ơn tiên sinh." Giang Nguyệt nghiến răng nén cười, giọng nói ngọt ngào nhất có thể, "Tiên sinh, lần sau đừng làm những việc mệt mỏi như vậy. Nếu phải gấp rút về nhà, có thể nói trước với em."

- - Anh nói trước để tôi còn biết đường mà uống thuốc.

Phó Hồng Dữ miễn cưỡng nói "ừ".

Giang Nguyệt tận dụng cơ hội nói thêm: "Tiên sinh, tiên sinh, em ở với anh gần nửa tháng rồi, sao anh chưa bao giờ đưa tiền cho em?"

"Hả?" Phó Hồng Dữ nhướng mày, mở mắt nhìn Giang Nguyệt, "Anh không cho?"

"Ừm... anh mua cho em rất nhiều quần áo và trang sức, còn tặng quà cho mẹ em rất nhiều quà, nhưng em chưa bao giờ có tiền tiêu vặt." Giang Nguyệt giả bộ đáng thương, quấn lấy cổ Phó Hồng Dữ làm nũng, "Em chỉ có 500 tệ trong người! Em thậm chí không thể mua thứ gì quá đắt, em đáng thương lắm."

Phó Hồng Dữ lại nhắm mắt lại: "Để người hầu mua."

"Sao giống nhau được?" Giang Nguyệt tự tin phản bác lại, "Tiêu tiền, tiêu tiền, tự mình cầm tiền mua đồ mới gọi là tiêu tiền! Nếu nhờ người trả tiền, em chẳng thể cảm nhận được niềm vui mua sắm!"

Dường như bị thuyết phục, Phó Hồng Dữ thở dài, bất lực nói: "Muốn bao nhiêu?"

"Chà... dù gì cũng phải được sáu con số, đúng không?" Âm mưu thực hiện thành công, Giang Nguyệt cười nói: "Có thể nhiều hơn, không thể ít hơn ~"

"Anh sẽ chuyển cho em vào ngày mai."

"Không, không! Không nên chuyển tiền!" Giang Nguyệt vội vàng giải thích thêm, "Em muốn tiền mặt! Em lớn đến từng tuổi này, chưa từng thấy một rương toàn là tiền, em muốn mở mang tầm mắt."

Thật nực cười, nếu không phải vì tiền mặt, làm sao cậu có thể nhẫn nhục cầu xin Phó Hồng Dữ?

Khi rút tiền trong tài khoản sẽ bị lưu lại thông tin các thứ, nhưng tiền mặt thì không. Để thực hiện thành công kế hoạch chạy trốn của mình, cậu phải tìm cách tiết kiệm đủ tiền mặt!

"Em có chắc là muốn tiền mặt không?" Phó Hồng Dữ cau mày, "Thanh toán trực tuyến không tiện hơn tiền mặt sao? Em muốn mở mang tầm mắt, hay là muốn làm gì khác?"

"Em, em......"

Bị nói trúng tim đen, Giang Nguyệt hoảng sợ, dựa vào vẻ mặt ngây thơ để lừa gạt cho qua chuyện.

"Em chỉ muốn tiền mặt! Người ta đã nói chưa bao giờ thấy nhiều tiền mà. Em muốn thấy, và tự mình tiêu tiền. Tại sao anh cứ nghi ngờ em vô cớ?"

Phó Hồng Dữ không hỏi thêm câu nào và khịt mũi lạnh lùng, "Muốn lấy tiền mặt, mấy ngày nữa sẽ có người mang đến cho em."

"Thật tuyệt!" Giang Nguyệt vui vẻ mỉm cười, chủ động hôn lên mặt Phó Hồng Dữ, "Tiên sinh tuyệt quá ~"

- Lúc cho tiền là tuyệt nhất!

Phó Hồng Dữ không cảm kích, mở mắt nhìn thẳng vào Giang Nguyệt.

"Tối nay vui lắm? Không ngủ nữa?"

"Không, đâu có." Giang Nguyệt vội vàng làm ra vẻ buồn ngủ, vùi mặt vào trong chăn, bắt đầu giả chết, "Em thật sự buồn ngủ lắm rồi!"

Một đêm khó khăn cuối cùng cũng kết thúc.

Hôm sau thức dậy đã mười hai giờ rưỡi.

Tên cố chấp cuồng đáng ghét, lão háo sắc, tên khốn nạn đã không thấy đâu. Giang Nguyệt duỗi ra tay chân đau nhức, vui sướng lăn lộn ở trên giường. Kế đó, cậu xuống giường, vừa duỗi tay duỗi chân vừa lẩm bẩm.

"Haiz, quả nhiên người lớn tuổi đều khó tính, nếu ở chung với những người như vậy mãi nhất định sẽ ngạt thở chết mất!"

Thay quần áo xong, Giang Nguyệt vào toilet đánh răng rửa mặt, tắm rửa xong liền đứng trước bồn rửa mặt. Thấy mình trong gương đã phờ phạc sau nửa tháng, cậu không khỏi thở dài.

"Sắp rồi, ngày mình rời xa những thứ nhàm chán này không còn xa. Nếu không trốn thoát, biệt thự này-"

Giang Nguyệt nhìn xung quanh.

Phó Hồng Dữ không chỉ kiếm được nhiều tiền từ các quán bar và chuỗi khách sạn, mà còn dày công nghiên cứu và có nhiều thành tựu trong lĩnh vực thiết kế kiến trúc. Biệt thự rộng lớn ở thủ đô Hoa An này là một trong những đại diện tiêu biểu.

Hai màu chủ đạo đen và trắng, phong cách thiết kế đơn giản nhưng mang đến kết cấu mạnh mẽ, đồng thời toát ra cảm giác nghiêm túc và lạnh lùng.

Nhưng mà... kết cấu gì gì đó không quan trọng. Giang Nguyệt vốn không hiểu thiết kế kiến ​​trúc, chỉ biết sớm muộn gì cũng sẽ chán đến chết vì ngày nào cũng nhìn thấy nhiều màu đen trắng như vậy.

"Một ngày nào đó biệt thự này sẽ trở thành nghĩa trang của mình."

Giang Nguyệt cố ý lật ngược chiếc khăn tắm màu trắng, để lộ ra mặt màu xanh nhạt có hình thêu con mèo nhỏ.

Màu xanh nhạt sống động vô cùng nổi bật khi so với hai màu đen và trắng.

"Không đen thì cũng trắng. Không trầm cảm, cũng thành trầm cảm."

Sau khi than thở xong, cuối cùng cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Giang Nguyệt ngâm nga một bài hát rồi bước xuống lầu.

Trên đường đi, cậu bắt gặp Phương Cô - người chuyên dọn dẹp phòng ngủ. Do đó, Giang Nguyệt đứng lại ở cầu thang và trò chuyện với nàng.

Vì lý do riêng tư, Phó Hồng Dữ không cho phép những người hầu bình thường vào phòng ngủ, chỉ có Phương Cô mới có quyền vào phòng dọn dẹp.

Phương Cô gần năm mươi tuổi, dù đôi mắt không nhìn rõ nhưng vẫn làm việc khéo léo, gương mặt phúc hậu và rất tốt với người khác. Giang Nguyệt cũng rất thích, và tin tưởng người hầu già này.

"Dì Phương Cô, nhớ không được động tầng hai của bồn rửa tay! Lần trước dì dọn dẹp xong, con muốn tìm đồ cũng không tìm được." Vừa tán gẫu, Giang Nguyệt cũng không quên nhắc nhở.

"Được, được rồi. Lần trước dì thấy đồ lộn xộn nên tiện tay dọn luôn. Lần này không động vào, nhất định không động vào!" Phương Cô liên tục gật đầu, cầm chổi bước lên lầu.

Chính vì mắt của nàng không nhìn rõ, nên Phó Hồng Dữ mới an tâm cho nàng vào phòng ngủ. Dù Giang Nguyệt nhắc Phương Cô, nhưng cậu cũng không lo thuốc giấu trong khẩu trang sẽ bị Phương Cô phát hiện.

"Dạ, dì vất vả rồi. Con xuống dưới ăn cơm trước." Giang Nguyệt vẫy tay chào rồi đi xuống phòng ăn.

Càng đến gần phòng ăn, Giang Nguyệt càng cảm thấy có gì đó không ổn: Mùi phảng phất ở đây không phải là mùi thơm ngon của thức ăn, mà là mùi thuốc lá mà cậu vừa quen vừa ghét?

- -Đây không phải là mùi hôi thuốc lá trên người Phó Hồng Dữ sao!

Giang Nguyệt cảm thấy có gì đó không ổn, trước khi bước vào phòng ăn cậu đã xoay người muốn chạy trốn. Nhưng xui xẻo là tiếng động cậu gây ra không nhỏ, đương nhiên Phó Gia ở bên trong đã nghe thấy.

"Vào đi" Giọng nói trầm thấp không cho phép từ chối, "Tới ăn, nhân tiện nói với em một chuyện."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv