Vũ Nương đi được một đoạn thì đụng mặt Mạc Đông, Mạc Đông lúng túng muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra lời. Tới khi Vũ Nương đi qua người hắn, Mạc Đông mới can đảm nói: “Ta...ta có cái này tặng cho muội.” Một chiếc vòng Ngọc cũ.
Vũ Nương nhìn vòng Ngọc trên tay Mạc Đông không nói gì cả. Mạc Đông giải thích, đây là của mẫu thân hắn để lại, đã tính tặng Vũ Nương từ lâu nhưng không có cơ hội. “Nếu muội không thích cũng không sao, không cần miễn cưỡng.”
Ngay lúc Mạc Đông rụt tay về, Vũ Nương đưa tay ra: “Huynh đeo cho ta chứ?” Vũ Nương đã nghĩ rất nhiều, hai người họ đều là người có tình bỏ lỡ nhau thì chẳng phải rất đáng tiếc sao? Việc của Thời Quân Dao và Mạc Ảnh Quân khiến Vũ Nương hiểu ra rằng, nên trân trọng khoảng khắc trước mắt, vì người đó còn đứng trước mặt mình.
Mạc Đông ngây ra mất vài giây, sau đó cười như một tên ngốc. Mạc Đông vụng về lúc đeo vòng cho Vũ Nương tay còn run run.
Vũ Nương mỉm cười nhìn chiếc vòng trên tay mình: “Rất đẹp, ta rất thích.”
Vũ Nương rời đi, Mạc Đông vẫn đứng cười như tên ngốc tại chỗ. Mạc Tử, Mạc Xuyên cùng Hàn Anh ở đâu nhảy ra. Mạc Tử cười toe toét ôm chằm lấy Mạc Đông...
“Oa..đúng là lù khù vác cái lu chạy mà! Huynh đã tặng được vật định tình luôn rồi!”
“Tránh ra!” Mạc Đông ghét bỏ đẩy Mạc Tử ra.
Mạc Tứ vẫn chưa hết nhiệt tình: “Chúc mừng chúc mừng, xem ra sắp có rượu mừng uống rồi.”
Mạc Xuyên chen lời: “Chúc mừng huynh, gỡ bỏ được hiểu lầm!”
Hàn Anh vốn kiệm lời, cũng nói một tiếng chúc mừng. Bốn người đang vui vẻ thì bóng một cô nương nhỏ nhắn xẹt qua, sau đó Hàn Anh cũng đi theo luôn.
Mạc Tứ khoác vai hai người, ba người cùng nhìn về hướng Hàn Anh vừa chạy đi. “Có gian tình!” Ba người liền nhanh chân đi hóng hớt.
Hàn Anh rất nhanh đã bắt kịp bước chân của Miên Miên: “Miên cô nương!”
Miên Miên không vui nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Hàn Anh vội nói: “Ta không có ý gì cả, chỉ là ngày đó trong Hoàng cung vô ý mạo phạm vẫn luôn muốn tạ lỗi với cô nương.
Trong mắt ba người Mạc Xuyên, Hàn Anh chưa từng nói nhiều trong một câu như thế, trừ công việc.
“Nếu thế thì không cần, ta sớm đã quên rồi”
Hàn Anh vẫn không nhường bước, Miên Miên nhăn mày nói: “Ngươi còn có chuyện gì?”
Hàn Anh nghiêm túc nói: “Cô nương nghĩ sao về ta?”
” Miên Miên đơ ra.
Ba người đang ở trên mái nhà cũng đơ ra. Ai lại hỏi một cô nương như thế cơ chứ.
Quả nhiên Miên Miên nghe tới đây, mặt đỏ bừng lên đẩy hắn ra rồi chạy đi. Mạc Tứ chạy tới đầu tiên, tính vỗ lên đầu Hàn Anh một cái anh dè Hàn Anh lanh lẹ né đi.
“Huynh đúng là đồ đầu gỗ, ai lại đi nói như thế cơ chứ?”
Hàn Anh mặt đầy dấy hỏi nhìn hai người còn lại, hai người còn lại cũng gật đầu đồng tình với Mạc Tứ. Hàn Anh mặt liệt hỏi: “Thế nên nói thế nào?”
Tổ hợp bốn thị vệ máu mặt của Vương phủ ngồi lại để làm quân sự cho tình cảm của huynh đệ mình. Mọi người đi qua còn tưởng họ đang bàn chuyện lớn, tất cả đều tránh không làm phiền. Mạc Xuyên sau đó cũng rời đội ngũ chạy theo Xuân Hoà, Mạc Tứ ngồi một mình mới nhận ra, người tư vấn nhiều nhất là hắn lại là kẻ cô đơn duy nhất.
Mạc Thất đi ngang thấy Mạc Tứ ngồi bần thần, liền tới hỏi: “Huynh sao vậy?”
“Đệ biết gì không? Hóa ra người cô đơn lại là ta!”
Mạc Thất gãi đầu khó hiểu, Mạc Tứ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, một đứa con nít như đệ nói đệ cũng không hiểu.”
Vậy mà đứa con nít trong miện của Mạc Tứ qua ba tháng đã thành thân với thanh mai trúc mã. Mạc Tử tức tới không nói lên lời đám huynh đệ đầu gỗ ngày ngày bên cạnh hắn vậy mà từng người từng người thành thân, hắn lại thua kém tới vậy sao?
Mùa thu An Nguyệt năm thứ nhất Thần Vương phi sinh hạ một tiểu thế tử. Tiệc đầy tháng Thần vương phủ mở đại tiệc, Hoàng đế cùng Nhiếp Chính vương đích thân tới tham gia, quà cáp nhiều vô số kể. Thần vương đặt tên cho tiểu thế tử Mạc Sở Tiêu.
Mạc Sở Tiêu lên ba tuổi được tỷ tỷ Mạc Yến Tâm dắt đi đằng trước, Thần vương cùng Thần Vương phi dắt tay nhau đi phía sau dạo trên phố ngày Thất tịnh. Hai bên đường tấp nập người qua lại, tiếng ồn ào cười nói xung quanh cùng với ánh đèn lồng sáng rực, trong mắt hay trong tim hai người chỉ có đối phương.
Thời Quân Dao nhìn hai con chạy vào cửa lớn Thần Vương phủ, trẻ nhỏ hoạt bát đám người Vũ Nương rất cẩn thận sợ hãi đứa nhỏ bị va chạm, phải rất vất vả trông trừng. Nàng ôm lấy cánh tay Mạc Ảnh Quân tựa vào người hắn nói: “Chớp mắt đã qua nhiều năm như thế, mọi chuyện cứ ngỡ như mới xảy ra hôm qua vậy!” Mấy nô tỳ bên cạnh nàng đều đã vấn tóc thành phu nhân của người ta rồi.
“Đúng vậy, lúc đó nàng mới chỉ nhỏ chừng này! Bây giờ đã là mẫu thân của hai đứa trẻ rồi.” Mạc Ảnh Quân đưa tay lên miêu tả dáng vẻ lúc trước của nàng.
“Chàng chê ta già sao?”
” Mạc Ảnh Quân cười ha hả nói: “Nàng nói đi đâu vậy, nàng quên sao ta còn lớn hơn nàng mười một tuổi. Nàng già thì hắn không phải nên gọi là ông cụ sao?
Thời Quân Dao bĩu môi: “Chàng có lớn tuổi cũng có không ít cô nương muốn nhào tới đâu, còn ta thì khác?”
Mạc Ảnh Quân dí đầu nàng một cái: “Lại nghĩ đi tận đâu thế, các nàng có ra sao liên can gì tới ta?”
Thời Quân Dao cười típ mắt, đứng trước ngưỡng cửa lớn Vương phủ Thời Quân Dao hỏi hắn: “Mạc Ảnh Quân nếu ngày đó chàng nhất quyết không chịu đổi thê tử thì sẽ ra sao?”
Hai người nhìn nhau tiếng hai đứa trẻ vọng ra: “Mẫu phi, phụ vương mau lên tới cùng bọn con chơi đá cầu!”
Mạc Ảnh Quân nắm tay nàng dắt nàng bước qua cửa lớn, hắn kiên định nói: “Cho tới hiện tại nàng vì ra trả qua sóng gió, vì ta sinh tử không màng. Ta cũng vì nàng mà trở nên không còn là chính ta vậy nên không có nếu như. Nàng đã vào cửa nhà ta đừng nghĩ rời đi!”
Hai người nắm chặt tay nhau cùng bước tới chỗ của hai con, ánh trăng chiếu vào bóng của bốn người trong gia đình họ hòa làm một. Mạc Ảnh Quân hắn cuối cùng cũng có một gia đình hoàn chỉnh, một gia đình của riêng hắn, không cần san sẻ với bất kỳ ai.
Thời Quân Dao tựa vào Mạc Ảnh Quân, ngắm nhìn hai con chơi đùa. Mạc Ảnh Quân nắm chặt tay nàng. “Cảm ơn nàng”
Cảm ơn vì đã đến bên ta.
Hai người nhìn nhau cười, dưới ánh trăng hắn hôn lên môi nàng, một nụ hôn đầy ngọt ngào và dịu dàng.
HOÀN CHÍNH VĂN