Thời Quân Dao tỉnh lại như một kỳ tích sau ba năm hôn mê, khi nàng tỉnh chiến sự cũng đã dần có kết quả. Thời Quân Dao mở mắt đối diện với nàng là đôi mắt tròn trong veo, khuôn mặt non nớt với biểu cảm ngây thơ. Bốn mắt nhìn nhau, đại não Thời Quân Dao vẫn chưa thể hoạt động bình thường nên tạm thời chưa suy nghĩ được gì, cũng chưa có ký ức nào về đứa bé trước mặt.
Còn đứa bé kia sau khi đứng đơ một lát liền khóc lớn. Tiếng khóc thất thanh của bé gái làm kinh động tới nô tỳ canh cửa.
"Quận chúa...quận chúa sao vậy? Có phải bị ngã rồi không?" Nô tỳ chỉ quan tâm tới tiểu quận chúa mà không để ý tới nàng, dẫu sao một người đã hồn mê ba năm như Thời Quân Dao bị lơ đi cũng là điều dễ hiểu.
Thời Quân Dao tròng mắt đảo hai lượt, tay chân hoàn toàn không điều khiển được.
Miên Miên đi từ ngoài vào, đặc biệt chú ý tiểu quận chúa đang khóc nấc lên. "Có chuyện gì đấy, các ngươi làm gì để tiểu quận chúa khóc tới như vậy?"
Tiểu quận chúa có dỗ thế nào cũng không ngừng khóc, sau khi Miên Miên ngồi xuống bên cạnh, tiểu quận chúa túm lấy áo nàng chỉ về phía giường bệnh. "Vương phi...Vương....Vương phi tỉnh rồi! Mau gọi La Thần y!"
La Thần y rất nhanh được lôi tới, kiểm tra một lượt xong thì Thời Quân Dao lại bất tỉnh. Dưới con mắt nóng bỏng của mọi người, La thần y trầm mặc nói lão cần nghiên cứu đôi chút. Cũng dặn dò đừng vội báo cho Mạc Ảnh Quân, chiến sự căng thẳng lại chưa chắc chắn là nàng đã tỉnh hay chưa. La Thần y sợ rằng đây chỉ là phản ứng nhất thời của thần thể thôi.
Ngày hôm sau Thời Quân Dao được phát hiện tỉnh lại thêm một lần, lần này khá hơn lần trước nàng tỉnh được một canh giờ. Y thức cũng minh mẫn hơn trước, khi La Thần y đưa tay qua lại nàng cũng đã biết nhìn theo. La Thần y nghiên cứu sách cổ vài ngày bắt đầu trị liệu bằng ngân châm. La thần y cũng hết hồn vài ngày, Thời Quân Dao có thể tỉnh chẳng khác nào kỳ tích.
Tình trạng của Thời Quân Dao vài ngày sau đã khá hơn rất nhiều. Hôm nay đã nói được: "Miên.Miên đừng khóc!"
"Nô tỳ không khóc! Nô tỳ đang vui mừng... Vương phi người xem đây là ai?"
Tiểu quận chúa trong vòng tay của Diên ma ma mở to mắt nghi hoặc nhìn nàng. Diên ma ma bế tiểu quận chúa lại gần: "Quận chúa còn nhớ không, nhũ nương đã dạy cho người rồi! Đây là mẫu phi!"
Tiểu quận chúa dãy dụa đòi xuống, bước từng bước chân tập tếnh tới bên cạnh nàng. "Mẫu...mẫu phi!" Thời Quân Dao rơi nước mắt muốn đưa tay ôm lấy con nhưng không có sức, tiểu quận chúa như hiểu được tâm ý nàng, đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay nàng. Tiểu quận chúa chưa hiểu được tình cảm nhưng lại biết người trước mặt rất quan trọng với bé, phụ vương rất nhiều lần trở về chỉ nhìn bé một lần sau đó lại ngồi lặng bên cạnh mẫu phi rất lâu. Còn kể cho bé nghe rất nhiều chuyện về mẫu phi của bé nữa, mặc dù tiểu quận chúa cũng chả nhớ được bao nhiều.
**...••
Bắc Nguyệt.
Thời Vân Triệt ở trong doanh trại cách địa giới của Bắc Nguyệt 10 dặm, hai bên đã giằng co cả tháng trời. Nam chiếu đã đầu hàng ngay khi Từ Tu Kiệt và cha con Trác Tư Hành đem quân đánh tới trận thứ hai, sau lưng cũng đã thu phục được mấy bộ lạc lân cận. Hải Quốc không hề có ý chuộc lại Tấn Vương đã bị bắt trước đó mà đã chọn ra một Vương gia khác, khi Ngũ Vương gia Mạc Phong Tụ đem quân tới đã lập tức đầu hàng cũng bày tỏ sẽ cho Mạc Hi một câu trả lời thỏa đáng, Mạc Phong Tụ không hề đồng ý với điều kiện đưa ra.
Mạc Phong Tụ rút kiếm cao giọng nói: "Tấn vương phải chết không có gì bàn cãi nhưng chỉ đem ra tiến cống ba tòa thành, cống nạp bốn năm đã muốn đuổi bọn ta đi!" Mạc Phong Tụ tức quá hóa cười: "Ngươi có biết binh lính
Hải Quốc đã đạp lên bao nhiều xương cốt của Mạc Hi ta không? Các ngươi chọn một Tần vương, Mạc Hi ta không đồng ý ngươi giám ngồi ngai vương!"
(Tác giả: Hạo Tuyết Thiên Y cũng đăng chương mới rồi nhé mọi người)