Ngày hôm sau buổi triều sớm đầu tiên từ ngày Mạc Ảnh Quân tạo phản. Trên triều mọi người đều có mặt đầy đủ từ sớm, sự kiện trọng đại đó có thể không tới sao. Giang Thành, Giang Hồng khác hẳn mọi hôm không có tham gia tụ tập bàn tán với mọi người, mà hai huynh đệ đứng lặng một góc. Mọi người không hề biết họ đang đứng chờ cái chết, chỉ nghĩ họ giống mọi ngày dù sao từ khi Thái phó mất Giang thừa tướng và Giang đề đốc đã xa cách mọi người rồi.
Một bên khác Lương Hầu gia không chủ động cách xa người khác, người có mặt lại chủ động xa cách lão. Vì sao cơ chứ, ai biết được hôm nay Mạc Ảnh Quân có đột ngột muốn đăng cơ hay không? Hoặc là hôm nay hắn sẽ chọn ai lên làm Hoàng đế! Một trong hai cái nào xảy ra cũng là đại sự, mà đại sự nào cũng đều bất lợi với Lương gia. Thần vương này vì một nữ nhân mà muốn chôn vùi cả thiên hạ, thì thân là người nhà của Mạc Phong Tức, kẻ đã làm tổn thương đến nàng là Lương gia, sẽ được Mạc Ảnh Quân tha cho sao? Chắc chắn là không rồi. Thế nên ai lại muốn lại gần Lương gia lúc này cơ chứ, bọn họ cũng không muốn bị giận lây đâu.
“Vương gia, đại thần đã tới đầy đủ chỉ còn chờ người và các vị Vương gia tới!”
Mạc Ảnh Quân nghe tiếng gọi của Mạc Xuyên từ bên ngoài vào liền tỉnh giấc, hắn quay đầu ngắm nhìn nàng vẫn nằm yên chưa tỉnh bên cạnh. Mạc Ảnh Quân nghiêng người hôn lên trán nàng: “Chờ ta nhé!” Ta đi báo thù cho nàng, ta sẽ chôn vùi tất cả bọn họ.
“Nhị Vương gia tới!”
“Lục Vương gia tới!”
Sau đó lần lượt Tử Vương gia, Ngũ Vương gia, Bát Vương gia đều đã có mặt tại đại điện. Trên triều cực kỳ náo nhiệt, đám người Mạc Phong Nhiên vừa vào liền bị các đại thần bu lấy. Ngay cả Mạc Phong Dương không có tiếng tăm gì, hôm nay cũng được đặc biệt chú ý. Tính cách Mạc Ảnh Quân cổ quái, ai biết được ngài nào sẽ được hắn chọn cơ chứ. Nhỡ đâu Mạc Ảnh Quân muốn chọn một người bất tài để dễ khống chế, thì Mạc Phong Dương cũng có cơ hội.
Trong triều một lần nữa sôi nổi, ai cũng tự tính tám tìm cho mình một con thuyền mới.
“Thần Vương gia tới!”
Tiếng thông báo vừa dứt, âm thanh trong đại diện cũng biến mất hoàn toàn. Mạc Ảnh Quân không giống Hoàng đế, hắn đi từ cửa lớn vào xuyên qua đám đại thần, đi thẳng lên trên. Mạc Phong Nhiên phản ứng rất nhanh: “Thần tham kiến Thần vương điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an!”
Lời Mạc Phong Nhiên vừa dứt các vị Vương gia còn lại cũng ngay lập tức hành lễ. Đại thần nhìn nhau sau đấy cũng cúi gập người hành đại lễ: “Chúng thần tham kiến Thần vương điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an!”
“Đứng dậy đi!” Mạc Ảnh Quân cũng chẳng ngại ngần gì nữa, hắn đi thẳng ngồi lên ngai vàng. Đã nhìn thấy một lần nhưng vẫn thấy khó chấp nhận sự ngông cuồng của hắn, Mạc Phong Nhiên lần đầu chứng kiến, cũng biết hắn lần này sẽ không có an phận nhưng đến mức này vẫn khiến hắn ngỡ ngàng. Mạc Phong Nhiên nhìn lên trên, có khi nào hôm nay đế vị sẽ bị quyết định không.....
“Tới đủ chưa!”
“Hồi Hoàng thúc, trừ Hoàn các lão cáo bệnh ra tất cả đều có mặt rồi!”
“Được rồi, Mạc Đông ban chỉ đi!”
“Thần Vương có chỉ!” Mạc Đông cao giọng. Bên dưới không có động tĩnh. “Thần vương có chỉ!”
Mạc Phong Thành nhìn Mạc Phong Nhiên, Mạc Phong Nhiên hiểu ra. Hắn dẫn đầu quỳ xuống, Mạc Phong Nhiên đã quỳ 4 Vương gia còn lại cũng quỳ theo, các đại thần không thể nào không quỳ. Đây là đại lễ chỉ có Hoàng đế mới được nhận, bá quan văn võ quỳ lạy. Hoàng tử đã quỳ các lão còn lý do không quỳ sao, không phục cũng phải phục, trăm người như một điều cho rằng hôm nay Mạc Ảnh Quân sẽ cướp ngôi, làm gì có chuyện sẽ chọn người khác chứ.