Vũ Nương lo lắng, Mạc Đông vui vẻ trong lòng liền cười nhìn Vũ Nương. Vũ Nương thấy thế liền rút tay lại, quay nhanh đi. Mạc Đông thấy nàng muốn đi vội nói: “Muội tới thăm ta, ta rất vui!”
“Ta.ta tới thăm Đông Ca! Đi nhầm chỗ thôi, ngươi nghỉ ngơi đi!”
Vũ Nương chạy ra bên ngoài liền thấy Miên Miên, còn có ba người Mạc Xuyên đứng bên ngoài. Mạc Tứ nhe răng cười dơ tay chào: “Vũ cô nương!”
Vũ Nương thẹn quá hóa giận, liền chạy đi. Miên Miên thấy thế quay đầu trừng mắt với Hàn Anh sau cũng chạy theo. Hàn Anh gãi đầu không hiểu sao, nữ nhân đúng là khó hiểu, hắn cũng xin lỗi rồi mà. Sau đó liền quay ra chất vấn: “Rốt cuộc hai huynh đã làm gì rồi! Để cô nương người ta sợ tới như vậy! Còn Vũ Nương nữa, sao cô nương ấy lại ở đây!”
“Chúng ta vào trong không phải là biết sao?” Mạc Tứ lảng tránh câu hỏi, lỗi hai người vào trong.
“Cười vui như vậy, có phải là hai người làm lành rồi không?” Mạc Tứ thấy Mạc Đông cười liền vui vẻ nhào tới.
Mạc Đông nhanh nhẹn né làm Mạc Tứ ôm phải hư không, ngã xuống giường. “Là các người làm trò!”
Mạc Xuyên cùng Hàn Anh không hẹn mà cùng lùi lại hai nước, đưa tay chỉ Mạc Tứ. Mạc Tử bị cái nhìn của Mạc Đông làm cho nổi da gà: “Ta chỉ là giúp huynh thôi mà, nào..nào đừng đánh....đừng đánh vào mặt ta...
Bên ngoài kinh thành nơi Mạc Phong Thành đóng quân. Mạc Phong Thành cùng Mạc Phong Nhiên ngồi đánh cờ, Mạc Phong Thành nói: “Nhị ca, đã một tháng rồi Hoàng thúc không đăng cơ cũng không triệu chúng ta vào cung rốt cuộc là như thế nào đây!”“Ta đoán, hắn không đăng cơ cũng không lo việc triều chính là bởi vì Mạc Hi có ra sao Mạc Ảnh Quân cũng không định quản nữa!”
“Như vậy.... Mạc Phong Thành nghĩ tới đây, liền sợ hãi quân cờ trên tay cũng rơi xuống.
Mạc Phong Nhiên nhặt quân cờ kia lên, đặt vào trong bàn cờ. “Hắn muốn hủy đi Giang Sơn này! Nữ nhân kia không tỉnh chúng ta đều không có đường sống!”
Chính Mạc Phong Nhiên cũng rất bất ngờ khi Mạc Ảnh Quân có thể vì nàng mà làm tới như vậy. Mạc Phong Nhiên lúc đầu nghĩ Mạc Ảnh Quân chỉ là mượn cớ để tạo phản cướp ngôi, nhưng dần dà Mạc Phong Nhiên hiểu ra, Mạc Ảnh Quân người này làm việc khác thường, trước giờ thứ hắn không coi trọng nhất là danh tiếng. Sở dĩ Mạc Ảnh Quân nhịn tới tận bây giờ là bởi vì danh dự Mạc Gia Quân chứ không phải của một mình hắn. Ai có mà ngờ Hoàng thất Mạc Hi lại thật sự có một kẻ si tình cơ chứ, vì nàng mà bất chấp tất cả, vì nàng vinh hoa phú quý không màng. Vì nàng mà muốn hủy đi tất cả những gì hắn dùng máu, dùng mạng bảo vệ lâu nay. Mạc Hi bây giờ có khác gì cá nằm trên thớt.
Nhắc tới nàng Mạc Phong Thành lại thất thần, nàng đã lâu như vậy không tỉnh. Trong cung nhiều danh y như vậy, tại sao vẫn chưa tỉnh cơ chứ. Mạc Phong Nhiên gõ lên bàn hai tiếng, Mạc Phong Thành liền bình tĩnh lại.
“Ta có nhận được một tin mật, Từ Thái phó đã rời Thanh Chương! Năm ngày trước đã vào phủ Hình bộ Thượng thư rồi!” Từ Thái phó từ ngày cáo lão hồi hương chưa từng xuất hiện, cùng không nhận bất kỳ lời thăm hỏi nào, hiện tài lại xuất hiện vào lúc này.
“Huynh nói...”
“Báo!”“Ý của ta là chúng ta sẽ được trở về sớm thôi!”
Lời vừa dứt, người tới báo có thị vệ của Vương phủ truyền tin tới. Mạc Ảnh Quân triệu Mạc Phong Thành cùng Mạc Phong Nhiên vào kinh, cùng với Trác Bác Hầu và hai huynh đệ nhà họ Giang.