Thư phòng vắng vẻ, Triệu Yến Bình không muốn đốt than, đôi tay đông cứng lạnh ngắt.
A Kiều tức giận thổi tắt nến, kéo người về phòng.
“Nhà chúng ta dù gì cũng còn hơn 300 lượng bạc, còn thiếu chút tiền than cho chàng hay sao?” Vào trong chăn, A Kiều hung dữ với Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình đặt đôi tay đông cứng trên ngực, hỏi lại A Kiều: “Tính toán xong rồi à? Muốn thêm bao nhiêu nha hoàn?”
A Kiều không còn cách nào, đành phải nói chuyện nhà mới trước: “Tính xong rồi, mua thêm mười tiểu nha đầu là được, hai người quét dọn nhà cửa, hai người giặt giũ, ta dùng hai người, cho Sơ Cẩm hai người, một người cho Chiêu nhi, một người để đó huấn luyện trước, tương lai giúp Xuân Trúc chăm sóc lão tam. Đông Trúc sẽ làm ma ma quản sự cho ta, phụ trách dạy dỗ và quản lý các tiểu nha đầu. Nam Viên không lớn, Trần Khải và Điền ma ma dọn dẹp là được rồi, không cần thêm người, Trần Kính nhìn còn linh hoạt gọn gàng, tạm thời để hắn làm gã sai vặt cho Chiêu nhi, những người khác trước kia làm gì thì sau này cứ tiếp tục làm như thế.”
Triệu Yến Bình hỏi: “Chẳng phải lúc trước nói rằng muốn mua thợ thêu?”
A Kiều lắc đầu: “Không cần mua, trang phục sẽ để thợ thêu của tiệm thêu của ta trực tiếp làm, nếu cần may vá thì giao cho Xuân Trúc và Đông Trúc, không được thì ta và nương cũng có thể hỗ trợ.”
Triệu Yến Bình mím môi: “Bà vú…”
A Kiều cười nói: “Cần bà vú làm gì? Sơ Cẩm không cần, đứa này cũng không. Ta chỉ lo cho bú, Xuân Trúc sẽ dỗ ngủ, Xuân Trúc từng nuôi Chiêu nhi và Sơ Cẩm nên rất quen thuộc.”
Nàng tiếp tục nói: “Ngoại trừ mười tiểu nha đầu, chúng ta sẽ mời nữ tiên sinh cho Sơ Cẩm. Cộng các loại chi phí, tiền tiêu vặt, tiền tiêu hàng tháng, bổng lộc hàng tháng của chàng có thể để dành được hai lượng, một năm được 24 lượng. Sau khi chuyển nhà, tiền thuê nhà cũ có mười lăm lượng, như vậy tài khoản chung có thể dành dụm được ba bốn mươi lượng mỗi năm, hơn nữa chúng ta hiện tại còn dư bạc, chỉ cần không xa hoa lãng phí, cả nhà chúng ta có thể sống thoải mái!”
Đây là tài khoản chung, đồng ruộng và tiệm thêu của A Kiều mỗi năm cũng kiếm được bảy tám chục lượng.
Hai vợ chồng cùng nhau phấn đấu, dành dụm thêm bảy năm sẽ có một ngàn lượng.
Tính toán xong, A Kiều vô cùng hài lòng, dựa vào Triệu Yến Bình nói: “Hãy nghĩ xem, chàng mới 36 tuổi đã làm quan tứ phẩm, ở tòa nhà được ban thưởng và được nhiều đại quan quý nhân trong kinh thành hâm mộ, các quan viên khác phải làm việc chăm chỉ để mua nhà, chàng vừa có chức quan vừa có nhà, chỉ cần thành thật làm tốt bổn phận.”
Triệu Yến Bình nghe nàng nói vậy, gánh nặng trong lòng đột nhiên vơi hơn nửa.
Đúng như vậy, Thuần Khánh Đế suy xét rất chu đáo, cho hắn tòa nhà tốt, dụng cụ, thư pháp, đồ sứ trong các phòng và thư viện đều được trang bị, tất cả đều là hàng thượng hạng, nguyên bộ tốn hơn một ngàn lượng, nhiều quan viên phấn đấu cả đời cũng không có được, hắn chỉ cần cung cấp và nuôi dưỡng gia đình là được, còn có thể để dành bạc, có gì phải lo?
“Nhờ nàng quản gia, ta không cần lo lắng những chuyện này.” Triệu Yến Bình hôn trán A Kiều, thấp giọng nói.
A Kiều cười nói: “Nhờ chàng có bản lĩnh, ta mới ở được trong tòa nhà tốt như vậy.”
Triệu Yến Bình cong khóe môi, nâng mặt nàng lên hôn.
Ngày tốt này là do hai vợ chồng cùng nhau kiếm được.
Hôm sau Triệu Yến Bình đến Đại Lý Tự với tinh thần sảng khoái, A Kiều bảo Quách Hưng liên hệ với vài nhà môi giới, chọn mười lăm tiểu nha đầu khoảng mười tuổi, kêu Đông Trúc dẫn đến nhà mới ở ngõ Cát Tường trước để Điền ma ma dạy dỗ, nửa tháng sau tuyển ra mười người đáng tin nhất để mua, những người khác sẽ được trả lại. Khi nào dạy dỗ xong, cả nhà sẽ chính thức dọn vào.
A Kiều tận tâm quản lý gia đình, Triệu Yến Bình phá án ở Đại Lý Tự. Mỗi khi rảnh rỗi, Triệu Yến Bình lấy giấy và bút mực để luyện chữ một cách điên cuồng, một tờ giấy viết mặt trái rồi viết mặt còn lại. Triệu Yến Bình còn dặn tiểu lại quét dọn trong Đại Lý Tự, các quan viết sổ con bị hư, các trang giấy được sửa xong thì đưa cho hắn, hắn dùng các khoảng trống trên trang giấy để luyện chữ.
Văn phòng Đại Lý Tự có loại than tốt nhất, vừa ấm áp vừa không cần tốn tiền mua giấy, Triệu Yến Bình vui vẻ luyện chữ, về nhà không cần thức đêm và bị cảm lạnh.
Hắn mới hào hứng được năm ngày đã bị một ngôn quan dâng lên một quyển sổ, nói rằng hắn lấy việc công làm việc tư, tham ô mực nước và giấy của văn phòng để luyện chữ, hơn nữa mỗi ngày rõ ràng xong việc còn muốn tiếp tục ở văn phòng luyện chữ nửa canh giờ, lãng phí mực, giấy, than và dầu thắp.
Sau khi Triệu Yến Bình vào kinh, mọi việc được suôn sẻ thuận buồm xuôi gió, một số kinh quan không vừa mắt vì nhiều nguyên nhân khác nhau, tuy nhiên Triệu Yến Bình ngày thường thận trọng từ lời nói đến việc làm, không tìm được nhược điểm. Lần này hắn lợi dụng triều đình chút xíu để luyện chữ, cuối cùng cho những người đó có cơ hội để tận dụng lợi thế.
Thật ra Thuần Khánh Đế đã nghe nói chuyện này, chỉ là một chút mực nước, một chút dầu thắp, một chút than, Triệu Yến Bình cầu tiến như thế, Thuần Khánh Đế không keo kiệt với việc đó. Nhưng ngôn quan dùng từ rất nặng ở trên triều, Thuần Khánh Đế buộc phải hỏi, gọi Triệu Yến Bình lên, hỏi hắn có việc này hay không.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Yến Bình ửng đỏ, ai biểu hắn chấm mút triều đình?
Hắn chỉ đưa ra một lời bào chữa, đó là hắn dùng giấy vụn mà triều đình không dùng nữa, nói rằng hắn đã dùng mực nước, than và dầu thắp của triều đình vào việc riêng, hắn phủ nhận đã lãng phí giấy.
Thuần Khánh Đế thản nhiên hỏi hắn: “Dù gì ngươi cũng là quan viên tứ phẩm, trong nhà còn thiếu chút tiền mua mực nước và than à?”
Triệu Yến Bình quỳ dưới đất, cúi đầu giải thích: “Bẩm Hoàng Thượng, thần, thần gần đây hơi thiếu thốn. Trong nhà thần vốn tiết kiệm được một ngàn lượng bạc, bởi vì sắp sinh thêm con nên mua một tòa nhà mới, nhận được ân sủng của Hoàng Thượng, đã bán cho thần căn nhà bị tịch thu ở ngõ Cát Tường của Phương gia với giá một ngàn lượng. Thần và nội tử cảm động rơi nước mắt, đi đến nhà mới đã cảm giác sâu sắc sự tao nhã này, nhưng phải mua thêm mười người hầu để xử lý và chăm sóc để không phụ lòng hoàng ân. Trong nhà thêm nô tỳ, các loại chi tiêu cũng tăng lên, may mắn nội tử giỏi quản gia, bổng lộc mỗi tháng của thần còn có thể tiết kiệm được hai lượng, phòng khi khẩn cấp. Nội tử ăn mặc tiết kiệm, ngay cả bà vú cũng không thuê, thần muốn luyện chữ, không đành lòng xài chút tiền trong tài khoản chung, nhất thời bị ma quỷ ám nên mắc phải sai lầm lớn.”
Hắn nói chậm rãi, các đại thần văn võ nghe xong, có người cười, có người kinh ngạc.
Ngôn quan tố cáo hắn đương nhiên hiểu tình huống của Triệu gia nên châm chọc: “Triệu đại nhân cần gì khóc than ở đây, ngươi đã xin cáo mệnh cho lệnh đường và hiền thê, trong nhà còn ít nhất là ba trăm lượng, cớ gì không mua nổi than và mực nước?”
Triệu Yến Bình vẫn không nhìn hắn, rũ mắt nói: “Bẩm Hoàng Thượng, thần đặt mua nhà mới một ngàn lượng, trong đó 600 lượng là tài sản riêng của hồi môn của nội tử, triều đình phát thưởng, thần và mẫu thân đều cho rằng số bạc đó nên giao cho nàng, ghi vào tài sản riêng của nàng. Thê tử của thần không phải là người keo kiệt, lần này mua nô tỳ cho nhà mới là dùng tiền riêng của nàng, nội tử hiền huệ, nhưng thần không có mặt mũi nào liên tục đòi nàng lấy tài sản riêng ra xài. Do trời đông giá rét, mặt đất cứng khô nên không thể dùng cát để luyện chữ, thần mới nảy lòng tham. Hoàng Thượng, thần đã biết sai, thần cam chịu bị phạt.”
Nghe Triệu Yến Bình thốt ra câu “lấy cát luyện chữ”, Thuần Khánh Đế đột nhiên bị sặc nước miếng.
Đối với lão nhân gia ở tuổi của ông, ho nhẹ nhàng một chút cũng khiến các đại thần lo lắng và đề phòng, hiện tại sặc đến độ ho liên tục, các đại thần sợ hãi, cả đám lo lắng nhìn long ỷ. Cao công công bước nhanh đến bên cạnh Thuần Khánh Đế, khom người đấm lưng cho ông.
Thuần Khánh Đế vẫn ổn, chỉ ho đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
Các đại thần thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Thuần Khánh Đế nhìn Triệu Yến Bình đang quỳ phía dưới, hừ lạnh: “Trẫm bán nhà cho ngươi khiến ngươi phải vét hết của cải trong nhà, tòa nhà kia khiến ngươi phải xài tài sản riêng của phu nhân để mua nô tỳ, mùa đông khắc nghiệt mà ngươi phải cực khổ luyện chữ là vì trẫm chê chữ ngươi xấu nên bắt ngươi luyện, sao nào, ngươi bất mãn trẫm cho nên lợi dụng triều đình, muốn lấy lại một ngàn lượng của ngươi có phải không?”
Triệu Yến Bình sợ hãi: “Thần không dám!”
Thuần Khánh Đế nổi giận: “Trẫm thấy ngươi dám! Người đâu!”
Đôi tay đang chống dưới đất của Triệu Yến Bình run lên.
Hắn thật sự không ngờ mình luyện chữ ở nơi làm việc lại có thể gây ra chuyện, Hoàng Thượng kêu thị vệ đến là muốn kéo hắn xuống đánh hay sao?
Không ai biết Thuần Khánh Đế đang suy nghĩ điều gì, tất cả mọi người nín thở chờ đợi.
Hai ngự tiền thị vệ từ bên ngoài đại điện đi vào.
Thuần Khánh Đế lạnh lùng nói: “Các ngươi đến Hộ Bộ, lấy một ngàn lượng bạc mua nhà mà Triệu Yến Bình đã trả, đem tới đây đưa lại cho hắn, coi như tòa nhà đó là món quà miễn phí trẫm tặng hắn, kẻo hắn vất vả tìm cách kiếm bạc. Bản thân là quan to tứ phẩm mà nghèo kiết xác đến mức phải lợi dụng bút mực ở chỗ làm việc, truyền ra ngoài sẽ khiến bá tánh nghĩ rằng trẫm không nuôi nổi thanh quan các ngươi!”
Hai ngự tiền thị vệ liếc nhau, nhận lệnh đi đến Hộ Bộ.
Triệu Yến Bình quỳ dưới đất, thậm chí không dám gọi, Thuần Khánh Đế không kiên nhẫn đã ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: “Trẫm trả lại bạc cho ngươi, trẫm cũng muốn phạt ngươi tội lấy việc công làm việc tư, nhưng vì ngươi phụng chỉ luyện chữ, lần này trẫm chỉ đánh ngươi mười đại bản tử, hy vọng ngươi coi đây là lời cảnh cáo, sau này đừng tái phạm.”
Lúc này, Thuần Khánh Đế thật sự gọi hai thị vệ tiến vào, đưa Triệu Yến Bình ra ngoài nhận bản tử.
Người bị đưa ra ngoài, Thuần Khánh Đế liếc nhìn các văn võ bá quan, nhàn nhạt nói: “Việc học không có giới hạn, Triệu Yến Bình đến tuổi trung niên vẫn kiên trì luyện chữ và có tinh thần cầu tiến, các ngươi muốn học thì đừng bắt chước hắn lấy việc công làm việc tư, nhớ kỹ chưa?”
Văn võ bá quan quỳ xuống, cùng hô to “Tuân chỉ”.
Chỉ có những quan viên bất mãn Triệu Yến Bình càng thêm ghen tị, mười bản tử đổi lấy một ngàn lượng bạc, chữ này quá đáng giá để luyện tập!
A Kiều và mọi người ở ngõ Sư Tử không biết chuyện trong cung nhanh như vậy, chạng vạng lúc Triệu Yến Bình trở về, A Kiều sửng sốt.
Mấy ngày này chẳng phải ở chỗ làm luyện chữ nửa canh giờ hay sao, mới kiên trì được năm ngày đã bỏ?
A Kiều và Liễu thị cùng hỏi hắn có chuyện gì, A Kiều còn đứng dậy, nhường ghế của mình cho hắn.
Triệu Yến Bình không ngồi, bảo bọn nhỏ đi ra, sau đó hắn mới lấy một phong thư có đóng dấu chính thức của Hộ Bộ từ trong ngực ra.
A Kiều nghi ngờ mở ra, phát hiện bên trong là mười tờ ngân phiếu 100 lượng mới tinh!
Triệu Yến Bình giải thích chuyện trên triều với vẻ mặt phức tạp.
Liễu thị nghe vậy, vội vàng rời khỏi ghế, vịn cánh tay nhi tử hỏi: “Con, con thật sự bị đánh?”
Triệu Yến Bình gật đầu.
Liễu thị đau lòng, nhưng nhi tử đã làm cha, bà không thể vén quần nhi tử để kiểm tra vết thương nên giục A Kiều mau đỡ nhi tử đi vào phòng nhìn xem, bà đi ra sau tìm thuốc trị vết thương.
A Kiều hỏi Triệu Yến Bình trước: “Vậy Hoàng Thượng rốt cuộc có giận hay không?”
Triệu Yến Bình nhìn nàng hỏi: “Nàng sẽ giận đến nổi đánh để thưởng cho thần tử một ngàn lượng bạc?”
A Kiều rốt cuộc không nhịn được, cầm phong thư trên bàn áp vào ngực và nở nụ cười, một ngàn lượng bạc đã về lại, tòa nhà cao cấp và hoa viên xinh đẹp rộng rãi có được miễn phí, trên đời này còn có gì tuyệt vời hơn?
Triệu Yến Bình nhìn nàng cười, đôi mắt hạnh cong cong, phải lấy tay che miệng để tiếng cười không truyền ra ngoài.
Sau khi A Kiều cười đủ, nàng cầm phong thư, đi đến đỡ Triệu Yến Bình, vẻ mặt săn sóc hỏi: “Chàng bị thương nặng không? Đi đứng có đau không?”
Triệu Yến Bình nghi ngờ tiểu thê tử cơ bản không quan tâm hắn có đau hay không, thậm chí nếu Thuần Khánh Đế sẵn sàng cho gia đình một ngàn lượng, A Kiều sẽ chủ động đè hắn nằm lên ghế để chịu trừng phạt.
Làm sao A Kiều không quan tâm, Triệu Yến Bình đi vào một cách bình thường, không cần hỏi cũng biết vết thương của hắn không nặng.
Vào nội thất, hắn bò lên giường đất, A Kiều kéo quần hắn xuống, hóa ra chỉ đỏ hai mảnh, không thấy sưng.
“Ta nghe người ta nói, phạt đánh cũng có rất nhiều mánh khóe, cũng là mười bản tử nhưng có thể nhẹ hoặc nặng, nặng có thể đánh chết người, nhẹ thì giống như giỡn chơi, Hoàng Thượng thiên vị chàng như vậy, thị vệ thực hiện hình phạt hiểu rõ trong lòng, nhất định nhẹ tay cho chàng.” A Kiều một tay cầm thuốc mỡ bà mẫu đưa, một tay nhẹ nhàng bôi cho Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình cắn răng không nói lời nào.
Thị vệ có nhẹ tay thì cũng là mười bản tử, hắn ngồi chịu đựng cả buổi trưa, ngay cả giờ phút này, hắn đau thật sự.
Tuy nhiên, mười bản tử đổi lấy một ngàn lượng rất đáng giá.
Mấy ngày tiếp theo, Triệu Yến Bình không còn viết thêm chữ nào ở chỗ làm, trừ khi có chuyện, hắn rời khỏi chỗ làm đúng giờ để khỏi bị người khác nghi ngờ hắn lợi dụng mực nước và than, về nhà luyện chữ trong nội thất ấm áp, sử dụng giấy vụn hắn nhặt được ở Đại Lý Tự. Triệu Yến Bình thu thập giấy vụn một cách chính đáng, lần này, không có ngôn quan nào tố cáo hắn.
Một ngày trước năm cũ, cả nhà vui vẻ dọn vào nhà mới mà Thuần Khánh Đế đã tặng cho Triệu gia.
Tuy rằng được tặng không một ngàn lượng, Triệu gia vẫn sống như lúc ở ngõ Sư Tử, không khoe khoang lãng phí, cũng không mua nhiều hạ nhân không cần thiết.
Tin tức được truyền vào cung, Thuần Khánh Đế mỉm cười.
Hy vọng lần này ông không nhìn lầm người, Triệu Yến Bình sẽ là một Lư thái công thứ hai.
“Có phải Trấn Bắc Hầu phủ sắp có chuyện vui phải không?” Thuần Khánh Đế đột ngột hỏi Cao công công.
Cao công công tươi cười gật đầu: “Đúng vậy, năm nay Thế tử gia thành hôn, sang năm Đoan quận vương phi sẽ gả, Hầu phu nhân có thể đến Bắc cương để đoàn tụ với Hầu gia.”
Thuần Khánh Đế nhớ tới mật báo từ Bắc cương, Tiết Ngao mỗi ngày chỉ lo huấn luyện binh lính, có người tặng mỹ nhân cho ông nhưng Tiết Ngao không nhận người nào, ngược lại còn trị mấy người tặng.
Một tướng quân nặng tình như thế, con cái đều ở kinh thành, hắn sẽ không dám phản nghịch