A Kiều và Liễu thị không có cách nào biết trước bất cứ tin tức gì trong cung. Đến chạng vạng, Triệu Yến Bình cầm hai bộ quan phục về nhà, Quách Hưng là người đầu tiên phát hiện tin vui vì đã từng gặp trường hợp tương tự hai lần. Nhìn thấy quan phục trong tay quan gia lộ ra một chút hình thêu bổ tử, rồi nhìn gương mặt vô cảm của quan gia, Quách Hưng reo vui: “Quan gia được thăng quan nữa hả?”
Triệu Yến Bình gật đầu.
Quách Hưng suýt nữa cất tiếng hét to gọi những người khác trong nhà nhanh ra coi, nhưng nghĩ đến năm điều gia quy mà phu nhân mới đặt ra, Quách Hưng kịp thời khống chế miệng mình, chỉ cười liên tục.
Trong thính đường, A Kiều và Mạnh Chiêu đang nói chuyện với Liễu thị. Biết Triệu Yến Bình sắp về vào canh giờ này, cả nhà ba người chờ hắn để cùng dùng cơm tối.
Thấy Triệu Yến Bình cầm đồ gì đó đi vòng qua bức tường trang trí, bên cạnh còn có Quách Hưng đang cười còn tươi hơn cưới được tức phụ, A Kiều và Liễu thị đều sửng sốt.
A Kiều chưa từng tham gia bất cứ lần thăng quan nào của Triệu Yến Bình nên không hề có manh mối. Liễu thị đã từng sửa quan phục cho nhi tử một lần, bây giờ nhìn thấy nhi tử ôm hai bộ quan phục, bà đoán được trước A Kiều. Bà đứng lên, bước tới cửa, nhìn chằm chằm nhi tử hỏi: “Được thăng quan nữa à?”
Triệu Yến Bình vẫn gật đầu, ánh mắt lướt qua mẫu thân, chú ý A Kiều ở phía sau.
A Kiều là người phản ứng cuối cùng. Nghe bà mẫu hỏi, nhìn thấy trượng phu thú nhận, niềm vui của A Kiều bắt đầu từ khóe miệng lan nhanh đến đôi mắt. Cũng là nụ cười rạng rỡ, nhưng nụ cười của tiểu nương tử duyên dáng đẹp hơn Quách Hưng nhiều, vẻ đẹp và niềm vui chân thành đó lọt vào mắt Triệu Yến Bình và trở thành phần thưởng lớn nhất cho lần thăng quan này.
A Kiều đã theo hắn hai lần. Hắn chưa hề để A Kiều hưởng phúc, nhưng thật ra đã chịu nhiều uất ức. Bây giờ, hắn rốt cuộc có thể cho nàng một lần vinh quang.
Nếu lúc này chỉ có hai vợ chồng, A Kiều nhất định sẽ nhào vào lòng trượng phu để bày tỏ niềm hạnh phúc, Triệu Yến Bình cũng sẽ ôm tiểu thê tử và nồng nhiệt hôn nàng, nhưng thật đáng tiếc, Triệu gia tuy ít người nhưng lần này mọi người đều nghe tin và vây quanh.
A Kiều vẫn cười tươi như hoa, Triệu Yến Bình phải kiềm chế bản thân, thu lại ánh mắt và trả lời câu hỏi của những người xung quanh.
“Sao con thăng quan nhanh vậy, là do phá được vụ án Kinh Châu phải không?” Liễu thị vừa nhận quan phục trong tay nhi tử, vừa vui vẻ hỏi.
Tâm trạng Triệu Yến Bình phức tạp: “Cũng không hẳn là vậy. Lão thái công đã lớn tuổi, xin Hoàng Thượng cho từ chức, Đại Lý Tự có một đợt thuyên chuyển quan viên chính thức.” Hắn khẳng định đã lập công, nhưng nếu Lư thái công chưa từ quan, thì không có chức quan trống ở vị trí phía trên, cũng sẽ không có cơ hội để hắn được thăng chức một cách đặc biệt.
Lư thái công từ quan à?
Nụ cười của Liễu thị chợt tắt. Lư thái công là thầy của nhi tử, có ông ở Đại Lý Tự, nhi tử nhất định được quan tâm rất nhiều. Bây giờ Lư thái công đi nghỉ dưỡng lão, không biết các quan lớn khác ở Đại Lý Tự có hài lòng hay làm khó dễ với nhi tử hay không.
Người mẹ nào cũng sợ hài tử nhà mình bị bắt nạt bên ngoài. A Kiều lo cho Mạnh Chiêu, Liễu thị cũng lo cho Triệu Yến Bình. Điều này có lẽ là bản tính của cha mẹ, không liên quan gì đến độ tuổi của hài tử.
Triệu Yến Bình nhận ra suy nghĩ của mẫu thân: “Dạo này mùa hè nóng bức, lão thái nghỉ ngơi cũng tốt.”
Không có gì quan trọng hơn thân thể. Triệu Yến Bình không cần thầy quan tâm hắn chuyện gì, chỉ cần lão nhân gia khoẻ mạnh, không bệnh tật là tốt nhất. Ngoài ra, Triệu Yến Bình mơ hồ cảm thấy, lần này hắn có thể lên được ngũ phẩm, tám phần là nhờ có quan hệ với thầy.
“Quan gia, đây là quan phục bổ tử lục phẩm phải không?”
Thúy Nương đứng bên cạnh ca ca, nhìn chằm chằm hoa văn vừa giống cò trắng vừa giống tiên hạc trên quan phục và nghiêng đầu hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình trả lời: “Đây là nhạn trắng, bổ tử của quan viên chính ngũ phẩm.”
Chính ngũ phẩm!
Thúy Nương khoa trương nhất. Nàng che miệng và hít sâu một hơi, Quách Hưng cũng tỏ vẻ giống như cằm sắp rớt xuống, A Kiều và Liễu thị vừa mừng vừa lo.
Niềm vui lên chức chỉ cần chia sẻ trong gia đình, khó tránh khỏi việc khoe khoang trước mặt hạ nhân, Triệu Yến Bình ngồi xuống ghế, bảo Thúy Nương dọn đồ ăn lên.
Thúy Nương cười tủm tỉm đi ra. Bách Linh, Xuân Trúc và Đông Trúc cũng biết nhìn sắc mặt chủ tử nên tự giác lui xuống.
Quách Hưng cũng về lại đảo tọa phòng.
“Đây là chính ngũ phẩm ư?” Liễu thị ngồi vào bàn, cảm giác như đang mơ, “Cao hơn tam gia một phẩm à?”
Tạ Dĩnh là nhi tử của Vĩnh Bình Hầu ở kinh thành, là cháu trai ruột của Tạ Hoàng Hậu trong cung, đậu Thám Hoa năm mười chín tuổi, là tài năng nổi tiếng ở kinh thành, đến bây giờ cũng chỉ là tri châu tòng ngũ phẩm. Con trai của bà không tham gia thi cử mà lên chức nhanh như vậy, vượt qua cả người đã từng là quan trên?
Chuyện tốt đột nhiên ập xuống, Liễu thị tuy vui nhưng cũng có chút bất an.
Triệu Yến Bình phân tích: “Đại Lý Tự xét xử các vụ án, không giống lục bộ có quá nhiều chỗ béo bở, mỗi ngày tiếp xúc với vụ án và tội phạm, một số con cháu nhà giàu không chịu nổi sự nhàm chán, nếu có cách khác thì không muốn đến Đại Lý Tự. Bây giờ Tam gia tuy là tòng ngũ phẩm, nhưng hắn xuất thân là tiến sĩ chính thức, tương lai có thể vào nội các. Ta cùng lắm chỉ có thể lên tới vị trí ban đầu của thầy, không thể so với hắn. Hoàng Thượng đã đặc cách thăng quan cho ta, ắt hẳn là nể mặt thầy, nếu ta không có năng lực, Hoàng Thượng sẽ không thiên vị.”
Thăng quan là một chuyện, ngồi yên được hay không là một chuyện khác.
Liễu thị đã hiểu, biết nhi tử không phải chó táp nhằm ruồi, bà vội dặn dò nhi tử nhất định phải làm việc chăm chỉ, đừng để Lư thái công mất mặt.
Đương nhiên Triệu Yến Bình hiểu đạo lý này.
A Kiều yên lặng lắng nghe, những gì nàng muốn biết thì bà mẫu sẽ hỏi hết.
Thúy Nương bưng đồ ăn đến, nàng không phải nha hoàn bình thường đối với Triệu gia, cũng rất to gan. Dọn đồ ăn và chén đũa xong, trước khi lui xuống, Thúy Nương không nhịn được nên cười tủm tỉm hỏi Triệu Yến Bình: “Quan gia, quan viên chính ngũ phẩm có thể lãnh bao nhiêu bổng lộc vậy?”
Thúy Nương không hiểu chức vụ của các loại quan trong Đại Lý Tự, dù sao đều liên quan đến các vụ án, theo quan điểm của Thúy Nương, bổng lộc phản ánh rõ nhất lợi ích của việc thăng quan, nếu không tại sao dân chúng đều đặt thăng quan và phát tài bên cạnh nhau?
Hỏi bổng lộc bao nhiêu là một thói quen, A Kiều và Liễu thị thật ra cũng rất tò mò, nhưng lại ngại hỏi trực tiếp. Chỉ có Thúy Nương nghĩ gì thì hỏi nấy, thẳng thắn chẳng che giấu chút nào.
Triệu Yến Bình nhìn mẫu thân, Liễu thị cười ngượng ngùng, cúi đầu lau tay cho Mạnh Chiêu.
Triệu Yến Bình lại nhìn A Kiều, mặt A Kiều đỏ ửng, nàng nhìn sang một bên, giả vờ không quan tâm.
Làm sao Triệu Yến Bình không hiểu được? Trước đây bổng lộc của hắn không đủ nuôi sống gia đình, hắn đã lớn còn để mẫu thân và thê tử trợ cấp, hiện tại được thăng quan, bổng lộc cũng nhiều hơn, Triệu Yến Bình rốt cuộc không cần cảm thấy xấu hổ với mẫu thân và thê tử.
“Khoảng tám lượng.” Triệu Yến Bình nhàn nhạt trả lời, sau đó nhắc nhở Thúy Nương: “Biết là được rồi, đừng ra ngoài khoe khoang.”
Con cháu thế gia giàu có ở kinh thành muốn thăng quan vì tranh giành quyền lực, chỉ có con cháu nhà nghèo như họ mới tự mãn về bổng lộc của mình.
Thúy Nương sẽ không khoe khoang, nhưng nàng mừng cho quan gia, cũng mừng cho huynh muội bọn họ. Trước đây nhà quan gia nghèo, huynh muội đều làm không công, bây giờ quan gia làm quan, bọn họ cũng có tiền tiêu vặt, quả là một điều tốt! Thúy Nương vốn lo lắng vì quan gia cho hạ nhân tiền tiêu vặt là năm tiền mỗi tháng, lo lắng quan gia và phu nhân không tiết kiệm được bạc, bây giờ quá tốt rồi, nàng không cần lo lắng, có thể yên tâm và thoải mái tiêu tiền hàng tháng!
Thúy Nương cười vui vẻ và quay về nhà bếp.
Liễu thị lắc đầu, nói với A Kiều: “Nha đầu Thúy Nương vẫn còn giống tiểu hài tử, trong chớp mắt đã là đại cô nương 17 tuổi, thêm 3-4 năm nữa, con thu xếp nhà chồng cho nàng đi.”
Bởi vì tính tình Thúy Nương giống tiểu hài tử nên A Kiều chưa nghĩ tới điều này.
Thông thường gia chủ sẽ cho nha hoàn trong nhà đính hôn với gã sai vặt trong nhà, nha hoàn bình thường thì xứng với gã sai vặt bình thường, nha hoàn được yêu thương thì đính hôn với quản sự trong nhà, nhưng Triệu gia chỉ có Quách Hưng là ca ca ruột của Thúy Nương, tiệm thêu của A Kiều cũng toàn là nữ nhân. Tìm bên ngoài, nếu không hiểu tận gốc rễ, A Kiều sợ Thúy Nương sẽ bị uất ức.
“Ăn cơm trước đi, chuyện đó không gấp.” Triệu Yến Bình thấy nàng cầm đũa bất động nên lên tiếng cắt ngang sự thất thần của A Kiều.
A Kiều mỉm cười, cả nhà bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong Liễu thị rời trước, nói với A Kiều: “Yến Bình đã từng nói rằng quan phục do triều đình phát sẽ cố ý may lớn, quan viên có vóc dáng nhỏ thì chỉ cần sửa là mặc được. Quan phục trước đây của Yến Bình không cần sửa nhiều về chiều dài, chỉ sửa độ rộng, chút nữa con bảo Yến Bình thử cho con xem.”
A Kiều nhớ kỹ.
Sau khi hai vợ chồng về phòng, A Kiều kêu Triệu Yến Bình mau thử đồ.
Hai bộ đều là trang phục mùa hè, ba mùa còn lại sẽ phát sau, xiêm y mặc lên người Triệu Yến Bình đúng như lời Liễu thị nói, vừa chiều dài nhưng quá rộng, nếu Triệu Yến Bình là người mập sẽ mặc vừa.
“Chàng tắm trước đi, nhân lúc trời chưa tối, ta nhanh tay sửa lại đồ cho chàng.” A Kiều giúp hắn cởi quan bào, cầm đi đến cửa sổ để sửa.
Triệu Yến Bình đột ngột kéo nàng ôm vào lòng.
A Kiều nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Triệu Yến Bình rờ gương mặt hồng hào của nàng, nhìn đôi mắt hạnh trong veo và nói: “Cứ đầu mỗi tháng, triều đình sẽ nhận sổ con của các quan viên được lên chức xin phong cho mẫu thân và thê tử, cuối tháng ta sẽ xin phong cho nàng và mẫu thân.”
Triều đình chỉ phong cáo mệnh cho thê tử và mẫu thân của quan viên nhất phẩm đến ngũ phẩm. Khi A Kiều có cáo mệnh, quan viên không thể vô lễ đối với nàng, nếu không đó là khinh thường triều đình. Ví dụ như mợ Kim thị của A Kiều ở huyện Võ An, trước đây Kim thị xúc phạm mắng chửi A Kiều, A Kiều chỉ có thể dùng ngôn ngữ để đáp trả, không làm gì được Kim thị. Hiện giờ nếu Kim thị còn dám không khách khí đối với A Kiều, A Kiều trực tiếp đưa bà đến quan phủ là có thể trừng trị Kim thị tội xúc phạm cáo mệnh phu nhân.
A Kiều vội vã sửa quan phục cho hắn, nàng chỉ mỉm cười và đẩy hắn đi tắm.
Sau khi Triệu Yến Bình rời đi, A Kiều mới lộ ra một chút phức tạp trong ánh mắt, nhưng nàng đã kìm nén nó.
A Kiều bận rộn sửa đồ đến tận canh hai. Nàng cúi đầu lấy kim chỉ, Triệu Yến Bình ngồi đối diện đọc sách, hai người dường như quay lại thời gian ở huyện Võ An.
“Sửa xong rồi, chàng thử xem.” Cắn đứt chỉ, A Kiều cầm quan phục đứng lên.
Triệu Yến Bình cũng đặt sách xuống.
Hai người bước đến trước giá treo áo, Triệu Yến Bình tự mình mặc quan phục, khuôn mặt hắn tựa như ngọc trong bộ y phục màu xanh trúc, bổ tử có hoa văn nhạn trắng đang tung cánh bay lượn càng tăng thêm sự uy nghiêm. Cùng là một quan bào, sau khi sửa vừa người, hiệu quả của việc mặc nó hoàn toàn khác, quan gia hơi luộm thuộm bỗng chốc trở nên thanh tao và đầy bản lĩnh.
A Kiều khẽ cắn môi: “Chàng mặc thế này đi ra ngoài, nếu bị tiểu thư nhà nào thấy sẽ muốn gả cho chàng.”
Triệu Yến Bình đang định cởi thắt lưng, nghe vậy ngước mắt nhìn nàng: “Ý của nàng là, chỉ cần nàng và ta tình cờ gặp nhau, nàng liếc mắt là lập tức động lòng và muốn gả cho ta?”
A Kiều đỏ mặt, giận hắn: “Ta không hời hợt như vậy.”
Triệu Yến Bình cởi quan bào treo lên giá, đi đến cửa sổ tắt đèn rồi trở lại giường, đè lên người nàng: “Nàng không hời hợt, vì sao nghĩ các tiểu thư khác đều hời hợt?”
A Kiều chỉ thầm lo lắng hắn ngày càng nổi bật, khó tránh khỏi chuyện thu hút nhiều ong bướm nên chỉ thuận miệng mà nói, đâu có nghĩ nhiều vấn đề như vậy?
“Hay là thật ra nàng cũng rất hời hợt như tiểu thư trong tiểu thuyết, nhìn thấy thư sinh tuấn tú thì thích liền, không để ý đến các phương diện khác?” Triệu Yến Bình vừa hôn cổ nàng vừa nói.
Hắn lại đề cập đến cuốn tiểu thuyết đó, A Kiều bực mình đẩy hắn, nhưng bị Triệu Yến Bình nắm hai cổ tay đưa lên.
Đêm nay Triệu Yến Bình bá đạo hơn ngày thường, và cũng ngả ngớn hơn nhiều.
A Kiều bận rộn may vá hơn một canh giờ, bả vai vốn hơi mỏi, bị buộc phải lăn lộn với Triệu Yến Bình, không ngờ lại giảm bớt mỏi mệt, toàn thân thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Triệu Yến Bình mặc quan phục mà tiểu thê tử tự tay sửa cho hắn, đi bộ đến Đại Lý Tự.
Hắn đi sớm, trên đường không gặp nữ tử nào. Đến Đại Lý Tự, các đồng liêu thấy quan phục của hắn được sửa vừa người nên vô cùng hâm mộ.