Hầm canh tốn nhiều thời gian, A Kiều cứ nghĩ đến chuyện này nên tỉnh dậy trước khi trời sáng.
Nàng vừa tỉnh, Triệu Yến Bình cũng tỉnh, ngồi dậy mặc quần áo.
A Kiều thương hắn ngày thường phải dậy sớm đến Đại Lý Tự làm việc, vừa mặc quần áo vừa bảo hắn ngủ nhiều thêm. Triệu Yến Bình đã tỉnh táo, kiên quyết nói: “Nàng lo chuyện của nàng, ta đi luyện quyền, đã lâu chưa luyện lại.”
A Kiều không lay chuyển được hắn, hai người cùng ra khỏi phòng.
Các hạ nhân còn chưa dậy, A Kiều xoa tay, nhẹ nhàng đi vào bếp. Trong bếp có nửa con gà chưa ăn hết hôm trước, giữ lại để hôm nay nấu, A Kiều ngại nửa con gà quá ít, xăng tay áo đi ra khỏi bếp. Trong nhà còn nuôi hai con gà trong lồng sắt để làm thức ăn, A Kiều bắt một con, chuẩn bị làm thịt.
Tiểu nữ nhân xách một con gà lông vàng đang giãy giụa gáy oang oác, nhìn cách nào cũng khiến người ta lo lắng con gà hung dữ kia sẽ làm nàng bị thương, Triệu Yến Bình vội vàng chạy tới, giật con gà trong tay A Kiều: “Nàng đi chuẩn bị thứ khác, để ta giết gà.”
A Kiều muốn giật lại: “Ta sẽ làm, chàng là nam nhân, đừng đụng tay vào, đi luyện quyền đi.”
Triệu Yến Bình nhìn nàng: “Nàng thật sự coi ta là thư sinh trói gà không chặt à?”
Sắc trời âm u nhưng không ngăn được sự hài hước trong đôi mắt đen của hắn. Thật ra tối hôm qua hai người không làm gì nhưng Triệu Yến Bình vừa nói vậy, A Kiều chợt nhớ tới lúc Triệu Yến Bình đến tiệm thêu tìm nàng cầu hôn, hắn bá đạo đè nàng lên bàn hôn thật mạnh mẽ khiến nàng không có sức từ chối.
Một người lớn như nàng còn bị khuất phục dễ dàng, chẳng lẽ không giải quyết được một con gà?
“Thôi, chàng làm được thì làm đi.” A Kiều đỏ mặt để mặc hắn, vội vàng đi vào bếp.
Triệu Yến Bình định đi vô bếp lấy dao phay, vừa bước vào thấy nàng vội xoay người qua chỗ khác, không muốn nhìn thẳng hắn. Với tư thế ngại ngùng đó, nếu là thời điểm khác, Triệu Yến Bình rất muốn ôm nàng về phòng ngay lập tức để làm chút chuyện.
Xa nhau ba năm, tân hôn mới nửa tháng, nếu không phải do tối hôm qua phát hiện mình nghèo nên không có hứng thú, Triệu Yến Bình mỗi đêm đều muốn nàng.
Một khắc đồng hồ sau, Triệu Yến Bình xách con gà đã xử lý tốt đi vào.
A Kiều đã nấu nước sôi, Triệu Yến Bình sợ nàng bị phỏng nên ở lại trong bếp, tự mình vặt lông gà.
Lúc này chỉ cần làm sạch gà, A Kiều không có chuyện gì nên đứng bên cạnh nhìn Triệu Yến Bình vặt lông gà. Hắn chỉ mặc trung y, hơi nước trong nồi bốc lên lượn lờ, hắn cẩn thận nhổ lông gà, vẻ mặt nghiêm túc như lúc hắn đọc sách, hơn nữa bởi do hắn trắng rất nhiều nên trông càng tuấn tú, ngồi nhổ lông gà cũng khiến A Kiều nhìn mê mẩn.
Triệu Yến Bình bất ngờ nhìn nàng.
A Kiều bị nóng nghiêng đầu qua chỗ khác.
Triệu Yến Bình nở nụ cười, nhanh chóng làm sạch con gà, đảm bảo Lư thái công không thể nhặt ra một cọng lông nào.
“Được rồi, ở đây hết chuyện của chàng rồi, rửa tay rồi ra ngoài đi.”
A Kiều múc một gáo nước cho Triệu Yến Bình rửa tay.
Triệu Yến Bình ngồi xổm bên cạnh cái chậu vừa làm sạch gà, lấy nước rửa tay, rửa xong thì lau khô. Lúc A Kiều đang đuổi hắn đi ra ngoài, Triệu Yến Bình đột ngột đè nàng vào cửa, nâng mặt nàng lên hôn. A Kiều đang nóng lòng hầm canh gà, sốt ruột đập hắn, Triệu Yến Bình có chừng mực, thì thầm vào vành tai đỏ bừng của nàng: “Tối lại làm.”
A Kiều đấm hắn một quyền.
Triệu Yến Bình cười đi ra ngoài, bước ra cửa thấy Thúy Nương từ phòng hạ nhân đi tới, Triệu Yến Bình nghiêm mặt, trở lại bộ dáng lạnh lùng thường ngày.
Thúy Nương đang dụi mắt, chợt thấy một đại nam nhân từ trong bếp bước ra làm nàng hoảng hồn, nhận ra đó là quan gia, Thúy Nương thấy lạ hỏi: “Sao quan gia dậy sớm vậy? Đói bụng hay sao?”
Ngoại trừ đói bụng, Thúy Nương không nghĩ ra vì sao quan gia phải vào bếp.
Triệu Yến Bình nhàn nhạt nói: “Phu nhân muốn hầm canh gà, ngươi đi hỗ trợ.”
Thúy Nương nghe vậy, vội chạy vào bếp.
A Kiều vừa sửa soạn lại bề ngoài và bắt đầu hầm gà. Sau khi Thúy Nương vào, A Kiều bảo Thúy Nương chuẩn bị bữa sáng, A Kiều sẽ tự tay hầm canh gà để hiếu kính Lư thái công. Thúy Nương nghe nói canh gà hầm cho Lư thái công nên không giành hỗ trợ, vừa chuẩn bị bữa sáng vừa trò chuyện với A Kiều. {Truyện được edit và đăng tại lamsonthuymac*wordpress*com}
Thúy Nương hiếm khi cùng nấu cơm với phu nhân. Nàng kể mọi chuyện ở Triệu gia trong ba năm qua cho A Kiều biết, kể cả chuyện năm đó Triệu Yến Bình nôn ra máu, nói chi tiết hơn Thẩm Anh nhiều.
A Kiều ngoài việc đau lòng cho Triệu Yến Bình, trong lòng cũng ngọt ngào, trên đời này có bao nhiêu nam nhân sẽ nôn ra máu vì nữ nhân?
“À này Thúy Nương, em có thấy gần đây quan gia hơi khác không?”
A Kiều hỏi đột ngột.
Thúy Nương nhìn nàng nghi ngờ: “Gần đây? Gần đây là gần cỡ nào? Ta không cảm giác được, quan gia không phải vẫn lạnh như băng và ít nói hay sao?”
A Kiều nhắc nhở: “Ý ta là, sau khi quan gia gặp lại Hương Vân cô nương.”
Trước kia Triệu Yến Bình có nhiều tâm sự, rất ít khi có hành động tuỳ tiện, dù ban đêm ngủ chung, Triệu Yến Bình cũng chỉ trầm giọng muốn nàng chứ không nói thêm điều gì. Nhưng từ khi A Kiều gả vào đây lần nữa, Triệu Yến Bình rõ ràng khác hẳn. Tuy không nói nhiều lắm, nhưng có lần nọ hôn nàng hắn còn khen nàng trưởng thành, còn sáng nay nữa, hắn làm vậy với nàng ở trong bếp.
Đây là sự thay đổi mà A Kiều cảm nhận được.
Đáng tiếc Thúy Nương chỉ thấy quan gia uy nghiêm lạnh lùng ban ngày, ngoại trừ lúc vừa vào kinh thì phát hiện quan gia gầy và càng tuấn tú hơn sau một năm xa cách, Thúy Nương không còn phát hiện thay đổi nào khác.
“Phu nhân cảm thấy quan gia thay đổi điểm nào?” Thúy Nương hỏi ngược lại.
Đương nhiên A Kiều không thể nói, vội vàng chuyển chủ đề.
Để hầm canh gà này, A Kiều bận rộn suốt hai canh giờ, cuối cùng hầm xong, nàng nếm thử một ngụm rồi múc một chén nhỏ cho Triệu Yến Bình và Liễu thị. Sau khi xác định rằng mọi người đều cảm thấy ngon, nàng mới múc canh gà vào chén canh, đậy nắp rồi bỏ vào hộp đồ ăn, bảo Triệu Yến Bình nhanh chóng đi đến Lý Quốc Công phủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, đôi mắt hạnh sáng ngời, có lòng lên kế hoạch cho hắn, cũng có lòng hy vọng Lư thái công sớm bình phục.
Nhưng hầm canh gà lâu như vậy mà nàng chỉ nếm một ngụm.
Triệu Yến Bình đột nhiên đưa ra quyết định, đặt hộp đồ ăn lên bàn, dặn dò Đông Trúc: “Đưa phu nhân về phòng thay quần áo và trang điểm, sau đó phu nhân sẽ đi cùng ta đến Lý Quốc Công phủ.”
A Kiều sửng sốt, lập tức xua tay không muốn đi.
Triệu Yến Bình nói: “Ta bái lão thái công làm thầy, đã mời lão thái công tới uống rượu cưới, cũng nên đưa nàng đến thỉnh an chào hỏi lão nhân gia.”
A Kiều vẫn cảm thấy không thích hợp, Liễu thị cười nói: “Yến Bình nói đúng đó, A Kiều đừng từ chối, mau đi sửa soạn, chậm trễ nữa thì canh gà sẽ nguội mất.”
Hai mẹ con đều khuyên nàng, A Kiều không còn cách nào đành phải về phòng thay quần áo đẹp để ra ngoài làm khách, trang điểm đơn giản rồi theo Triệu Yến Bình lên xe ngựa.
Nhưng A Kiều lo lắng.
Vào kinh lâu như vậy, gia đình giàu có ở kinh thành mà A Kiều từng đến chỉ có phủ tướng quân của Dượng, chưa từng đến nhà cao cửa rộng nào. Lần này đến Lý Quốc Công phủ, A Kiều sợ mình vụng về mất lễ nghĩa, sợ mình làm Triệu Yến Bình mất mặt.
Một tay Triệu Yến Bình cầm hộp đồ ăn để khỏi bị đổ nước canh, một tay nắm tay A Kiều giải thích: “Lão thái công tuy là quốc công gia cao quý nhưng bình dị và gần gũi, không có nghiêm khắc kiểu quan lớn. Người nhà Quốc công phủ cũng rất đơn giản, sư mẫu đã mất sớm, lão thái công chỉ có một nhi tử là Lư đại nhân. Lư đại nhân và Lư phu nhân sinh tổng cộng một trai và hai gái, hai cô thái thái đều gả chồng, Lư công tử năm nay vừa mới 23, cưới vợ là Mai thị, có một tiểu thiếu gia ba tuổi.”
Nói một cách đơn giản, Lý Quốc Công phủ hiện tại chỉ có Lư thái công, phu thê Lư đại nhân, và gia đình ba người của Lư công tử.
“Nàng đến đó, Mai thị sẽ tiếp đón nàng, hai người tuổi tác tương đương, không cần quá gò bó.”
Triệu Yến Bình giới thiệu từng người, ngay cả tính tình mọi người trong Lư gia cũng nói cho A Kiều biết.
Giọng điệu hắn nhẹ nhàng, A Kiều cũng yên lòng hơn.
Đến Lý Quốc Công phủ.
Lư thái công đang cãi nhau với con cháu, nguyên nhân là vì Lư thái công đem một phần hồ sơ về nhà muốn xét xử trong lúc bệnh, nhưng Lư đại nhân lo lắng lão phụ thân mệt nhọc, không có lợi trong việc dưỡng bệnh, nên cùng thê tử, nhi tử, con dâu và cả tôn tử Tuấn nhi ba tuổi quỳ trước giường bệnh của Lư thái công.
Lư thái công đang nằm trên giường nhưng ông không vui, ông đang mắng nhi tử.
Thái công thì sao, bá tánh ở kinh thành đều ca ngợi ông là thám tử thần thánh, tuổi đã lớn, bướng bỉnh gàn dở, mỗi khi con cháu không làm theo ý của ông thì bắt đầu mắng con cháu bất hiếu.
Lư đại nhân mệt mỏi bởi vì có người cha quá xuất sắc, còn có nhi tử thi đậu Trạng Nguyên, có vẻ ông ở giữa vô cùng tầm thường. Tầm thường thì tầm thường thôi, ông chấp nhận, nhưng rõ ràng ông hiếu thuận với lão gia tử còn bị lão gia tử mắng trước mặt nhi tử, con dâu và tôn tử, không chừa cho ông chút mặt mũi nào.
Cả nhà đang giằng co, người gác cổng sai người tới thông báo rằng phu thê Triệu Yến Bình tới thăm lão thái công.
Lư thái công sáng mắt.
Cặp mắt của Lư đại nhân cũng sáng lên, đồ đệ tương đương một nửa nhi tử, để Triệu Yến Bình khuyên lão gia tử đi, ông khuyên hết được rồi!
Mục quản sự tự mình đi đón Triệu Yến Bình và A Kiều vào, trên đường nhanh chóng giải thích tình hình trong nhà, nhắc nhở Triệu Yến Bình khuyên ông.
Triệu Yến Bình chưa gặp Lư thái công mà đầu đã đau nhức.
Tính tình của Lư thái công cũng không vừa, ai ở Đại Lý Tự làm sai việc hoặc có gì sơ suất, chắc chắn bị Lư thái công mắng một trận. Quan viên cấp dưới sợ ông tức giận xảy ra chuyện gì nên cả đám không dám tranh luận hệt như tôn tử, còn kêu hắn đi khuyên Lư thái công xin bớt giận, Triệu Yến Bình thử lần nào thì bị mắng lần ấy, cuộc sống cũng không tốt hơn nhi tử ruột như Lư đại nhân bao nhiêu.
Mọi người gặp nhau trước giường Lư thái công.
Lư thái công nhìn thấy A Kiều, tiểu tức phụ còn trẻ đã hiểu chuyện, còn hầm canh gà cho ông nên kìm nén tính tình, khi ông nếm một ngụm canh gà, hương vị tươi ngon, thơm nhưng không ngấy, Lư thái công cuối cùng lộ ra nụ cười đầu tiên hôm nay, vừa ăn canh vừa khen tay nghề nấu nướng của A Kiều.
A Kiều khiêm tốn nói rằng đều học được từ công thức trong sách.
Mai thị cười và nói: “Phu nhân chỉ ta nhé, ta học để thường xuyên hầm cho tổ phụ uống.”
A Kiều theo Mai thị rời đi, hai tiểu tức phụ trẻ tuổi cùng thảo luận việc nấu nướng.
Phu thê Lư đại nhân cũng lui ra ngoài.
Lư công tử muốn ở lại hiếu kính tổ phụ, Lư thái công xua tay đuổi hắn đi, nói với Triệu Yến Bình: “Ngươi đỡ ta đến thư phòng.”
Triệu Yến Bình khẩn cầu: “Triều đình quy định ngày nghỉ là để quan viên nghỉ ngơi, ngài có vụ án gì thì khỏi bệnh rồi xét xử cũng kịp.”
Lư thái công trừng hắn: “Nói dễ nhỉ, ngươi có biết vụ án đốt xác ở Kinh Châu không? Hung thủ thiêu chết một người mỗi năm, tổng cộng có bảy nạn nhân, đã xác định không có mối quan hệ nào giữa ba người, bốn người còn lại chưa rõ danh tính, bá tánh ở thành Kinh Châu rất hoảng sợ. Năm nay một nghi phạm đã bị bắt và nhận tội, người nhà của hắn lại chạy đến quan phủ kêu oan, nói rằng có lẽ bị đánh nên phải nhận tội. Nếu Đại Lý Tự không kịp thời xác minh sẽ tạo thành vụ án oan, hung thủ còn ở bên ngoài chờ cơ hội, nếu có bá tánh bị giết thảm hại thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Khi Kinh Châu mới trình vụ án này lên Đại Lý Tự, Triệu Yến Bình có nghe thấy, nhưng các vụ án lớn như vậy đều được trực tiếp đưa đến tay Lư thái công, Triệu Yến Bình không biết chi tiết trong đó.
“Nếu ân sư tin tưởng, ta nguyện thay mặt ân sư xét duyệt vụ án này.” Triệu Yến Bình quỳ gối trước giường Lư thái công, hy vọng Lư thái công có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cũng là lời khuyên nhưng con cháu Lư gia chỉ có thể khuyên Lư thái công nghỉ ngơi, không đưa ra giải pháp nào, Triệu Yến Bình thì khác, hắn cũng làm ở Đại Lý Tự, hắn có thể thay Lư thái công làm việc.
Triệu Yến Bình không tới, Lư thái công không thể nhờ hắn hỗ trợ, vừa nghe nói đồ đệ tới, Lư thái công đã có ý này.
“Ngươi làm được không?” Ngồi ở mép giường, Lư thái công thách thức hắn.
Triệu Yến Bình rũ mắt trả lời: “Đệ tử không biết, nhưng sẽ dốc hết sức.”
Lư thái công suy nghĩ một chút rồi nói: “Hồ sơ để trong thư phòng, ta cho ngươi 5 ngày, nếu ngươi không phá được vụ án này thì sau này đừng tới trước mặt ta khoe khoang.”
Triệu Yến Bình gật đầu: “Được.”