Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Nhưng hiện tại Hà Kỳ Nguyên rõ ràng nói Ngọc Nhiệu Âm như thế, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Hà Kỳ Nguyên nhìn bộ dạng Lâm Đa Bảo nổi giận, lập tức biết rõ bản thân nói sai, cũng chẳng so đo với Lâm Đa Bảo, dù sao ở đây cũng không có ai khác nghe được.
“Đừng, ngươi nói thế nào thì ta biết như thế là được rồi!”
Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên cãi nhau như vậy, thời gian trôi qua cũng đặc biệt nhanh.
Lúc chạng vạng tối đã có thể thấy đại lục rõ ràng phía trước, không phải là đảo mà là Đại lục. Phát hiện này khiến cho Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên vô cùng vui mừng. Đường ven biển của đại lục lớn hơn đảo, chỉ cần nhìn chuẩn, lên đất liền sẽ ít nguy hiểm hơn.
Ngọc Diệu Âm lúc nỳ cũng đã tới, Lâm Đa Bảo lập tức chen Hà Kỳ Nguyên ra, ra hiệu Ngọc Diệu Âm cứ sai bảo mình là được. Hà Kỳ Nguyên giận nhưng cũng chẳng dám nói gì, hai người này là cùng một hội, mình đắc tội không nổi, vì thế qua bên cạnh nghỉ ngơi.
Lâm Đa Bảo dưới chỉ dẫn của Ngọc Diệu Âm, lái thuyền tới đúng vị trí Ngọc Diệu Âm chỉ, rõ ràng có thể trực tiếp tiến vào trong sông, theo nước sông mà tiến thẳng, hai bên sông đều là đầm lầy, cỏ dại còn cao hơn người, nhìn như một mảnh đất hoang vu.
Đi khoảng mười dặm, thuyền đến bên một đống đá to, có thể nhìn rõ đã từng là chỗ đỗ thuyền, có nhiều nơi để buộc mỏ neo, tuy đã rỉ sét loang lổ nhưng vẫn dùng tốt.
Ngọc Diệu Âm để hai người ôm theo một bó dây thừng theo mình rời thuyền, rón ra rón rén đi phía trước, đi qua bên đống đá bên kia, khiến cho mọi người không thể tưởng tượng được chính là bên kia llà vách vúi bất ngờ, giống như bị một đao chém thẳng xuống.
Bên này không có bất cứ thứ gì có thể buộc dây, chỉ có thể buộc dây trên người người khác, đầu kia trói lên người mình. Lâm Đa Bảo tuy vô cùng lo lắng nhưng lại không có cách, Ngọc Diệu Âm nhẹ nhất trong ba người, chỉ có nàng mới xuống được.
Ngọc Diệu Âm thân thủ nhanh nhẹn trượt dần xuống dưới, xuống khoảng sâu mười trượng lien nhìn thấy một cái cây không biết bao nhiêu tuổi đã sớm khô.
Ngọc Diệu Âm liền xuống dọc theo cây, quả nhiên bên dưới gốc cây có một cái lỗ nhỏ, cũng may tay nàng nhỏ, vừa hay có thể thò vào, nàng thò vào khoảng một thước liền sờ được một thứ hình tròn, lấy ra xem thì thấy một chiếc nhẫn thân dài tinh xảo.
Chất liệu làm ra hình như là bằng gỗ, nhưng loại gỗ này vô cùng cứng, móng tay nàng dùng sức cào cũng không để lại chút dấu vết nào, đây chính là thứ có thể chứa được những thứ đồ trên thuyền.
Lấy được đồ rồi, Ngọc Diệu Âm nhanh chóng ra ám hiệu, Lâm Đa Bảo nhận được ám hiệu liền kéo dây thừng giúp Ngọc Diệu Âm lên, Ngọc Diệu Âm chỉ cần chú ý không để bị đá cọ xước người là được.
Lên trên rồi mọi người cũng không rên lấy một tiếng, nhanh chóng chạy về thuyền, sau đó nhanh chóng trở lại biển, tâm tình khẩn trương của Ngọc Diệu Âm mới bình tĩnh lại.
Sau đó Lâm Đa Bảo theo lời của Ngọc Diệu Âm mà neo thuyển ở nơi nước cạn, Ngọc Diệu Âm trực tiếp nhảy xuống nước, nước chỉ cao đến ngực nàng, Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên khóa hai thuyền lại với nhau rồi mới tới bên cạnh Ngọc Diệu Âm, muốn nhìn xem Ngọc Diệu Âm làm sao có thể cất cả hai cái thuyền lớn như thế vào trong.
Kết quả chỉ trong nháy mắt, hai cái thuyền liền biến mất trước mắt Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên.
Trên tay Ngọc Diệu Âm còn cầm một túi vải, lên bờ rồi vội vàng lấy quần áo trong túi ra đưa cho hai người kia cùng thay.