Thính Tùng Uyển, dưới ánh trăng, Tiết Lụcbáo cáo mọi việc với chủ tử: “Mấy ngày gần đây, Nhiễm cô nương vẫnchuyên tâm may quần áo và giày cho Nhiễm Tử Lâm, không bước chân ra khỏi cửa, vườn hoa cũng không đi. Dương Duệ có đến Vệ phủ một lần, không gặp được hai vị cô nương. Đan Quế nói, đại cô nương ngày càng gầy yếu, buổi tối cũng ngủ không ngon, đôi mắt mỗi ngày đều ửng đỏ. Ngày hôm qua nửađêm, nàng còn nghe được tiếng khóc trong phòng đại cô nương.”
Mặc Kỳ Kiêu đang mặc trang phục ngắn màu đen, hắn vừa mới luyện võ cùngTừ lão, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, thở ra một luồng khói trắng.“Sáng mai, ngươi đi mua món điểm tâm ngon nhất ở cửa thành phía Nam,chúng ta đến Vệ phủ, đem này tổ yến nhân sâm linh tinh mang theo.”
Lúc mới từ Bạch Tháp tự trở về, hắn thật sự vô cùng tức giận, cố ý muốnlãnh đạm nàng ít ngày, chờ nàng cầu hòa. Nhưng sau mười ngày, hắn lúcnào cũng nhớ nàng da diết, A Thiến thì không tỏ vẻ nhớ nhung gì hắn, nếu lúc này dung túng nàng, chỉ sợ sau này nàng sẽ lại nói chuyện với TốngDật. Hắn lại cắn răng nhịn thêm mười ngày, hắn ngóng trông A Thiến kêuĐan Quế truyền tin qua, chỉ cần nói một câu nhớ hắn, hắn sẽ tha thứ chonàng. Nhưng nàng cái gì cũng không thèm nói, cứ như vậy tra tấn chínhmình cũng là tra tấn hắn. Nghe nói A Thiến tiều tụy thành như vậy, hắnđau lòng đến không nhịn nổi nữa.
Từ lão thất ngồi đối diện, cười mỉa trêu tức hắn:“Đau lòng?”
Mặc Kỳ Kiêu tự giễu cười cười:“Ta là nam nhân, nên phục vụ nàng, sủng ái nàng.”
Trong đầu Từ lão thất hiện lên một thân ảnh, một tháng này, thân ảnh ấykhông biết xuất hiện bao nhiêu lần, hắn cũng nhớ nàng, đau lòng nàng,nhưng...... Trong lòng không khỏi cười lạnh, cuối cùng như Nhiễm lãogia dự đoán, hắn sẽ thích Nhiễm cô nương, nhưng không cho hắn một ngườitrong sạch, lại là một nữ nhân giống đại tẩu, trong lòng đã có ngườikhác. Hắn không nghĩ nhiều như đại ca, nhưng cũng không bỏ mặc nàngđược.
“Lại đây, luyện tiếp thôi.” Từ lão thất đứng dậy đi lấy thương, Mặc Kỳ Kiêu cầm trường đao theo sau.
Âm thanh binh khí va chạm lách cách liên tục đến nửa đêm, Từ lão tháiquân tuổi tuy lớn, lại tai thính mắt tinh. Nghe trong viện Lão Thất mơhồ truyền ra tiếng đánh nhau, lão nhân gia yên lặng thở dài, đám tiểu tử huyết khí phương cương, cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu cô vợ để yêuthương.
Dùng xong bữa sáng, tiễn bước Định Quốc công, lão thái quân liền tự mình đến Thính Tùng Uyển.
“Lão Thất Nha, từ Bạch Tháp tự trở về con nói muốn suy nghĩ, đã qua gầnmột tháng, con nghĩ xong chưa? Nhiễm gia nhị cô nương ôn nhu biết điều, lại xinh đẹp như hoa, con bỏ qua, nói không chừng người khác liền đoạtđi. Khang Quận vương không phải người ngoài, Kỳ Kiêu con nói có phải hay không?”
Từ lão thất cùng Mặc Kỳ Kiêu sáng sớm lại luyện thêm một trận, giờ phút này đã ăn xong điểm tâm, đang ngồi uống trà.
Từ lão thất không nói lời nào, Mặc Kỳ Kiêu không thể để lão nhân giagiương mắt nhìn hoài, liền đáp:“Thất ca phải nhanh chân lên. Chút nữa,đệ muốn đi Vệ phủ, không bằng thất ca cùng đi với đệ.”
Lão thái quân nhìn mặt tôn tử không chút thay đổi, hận không thể đánhcho hắn một trượng:“Lão Thất, con muốn sao thì nói, chỉ cần con muốn kết hôn, nhà chúng ta lập tức xin mời bà mai, sính lễ tổ mẫu đã chuẩn bịxong hết rồi.”
Không nhìn biểu cảm nóng lòng của tổ mẫu, Từ lão thất lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không cưới.”
“Ngươi......” Lão thái quân chán nản.
Mặc Kỳ Kiêu cười khổ:“Thất ca, huynh thật sự là đang ở trong phúc màkhông biết phúc nha, nếu là hoàng tổ mẫu cho phép đệ như vậy, đệ sẽ lậptức dùng kiệu tám người khiêng đi đón nàng.”
Từ Vĩnh Hàn cũng biết tổ mẫu muốn tốt cho hắn, nhưng lại không thể nóinguyên nhân, chỉ phải khẩn cầu nói:“Tổ mẫu, chờ đại ca trở về, con cóchút việc muốn hỏi huynh ấy rồi con sẽ quyết định.”
Lão thái quân lập tức nghĩ tới chuyện người cháuđích tôn này, cháu dâucó tài có sắc, hiếu thuận biết điều, chỉ là vợ chồng không ân ái. Lúc TừVĩnh An không ở nhà, cháu dâu chiếu cố lão nhân, hỗ trợ gia sự vô cùngtốt, nhưng khi hắn trở về, cả nhà liền gà chó không yên. Chuyện vợ chồng son trong khuê phòng, lão nhân cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ cóthể ngóng trông bọn họ tự suy nghĩ thông suốt rồi sẽ thân thiết hơn.Nhưng tám năm trôi qua, vẫn không thay đổi gì cả. Chân thị tám năm không sinh được một đứa, theo lý có thể hưu thê, nhưng trưởng tôn thích nàngnên hắn không nỡ.
Nhiễm nhị cô nương tính tình quả thật cùng cháu dâu trưởng có vài phầngiống, ôn nhu biết điều, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu nàng có thể toàn tâm toàn ý thương Lão Thất, tuyệt đối là người vợ hiền.
Tiết Lục mang theo túi lớn túi nhỏ điểm tâm tiến vào, nói:“Gia, vừa rồita gặp được Nhiễm đại thiếu gia ở cửa thành nam, hắn vừa vào kinh, đãđến Vệ phủ.”
“Oh? Đại ca đã đến đây.” Mặc Kỳ Kiêu kinh hỉ đứng lên.
Từ lão thất hơitrầm ngâm, cũng đứng dậy nói:“Nhiễm Tử Lâm đến rồi, ta phải đến thăm hắn, dù sao hắn cũng đã cứu ta.”
Lão thái quân cười nói:“Lão Thất, theo lý nhà chúng ta phải đáp tạ người ta, vừa lúc ngày mai tổ phụ con hưu mộc, con vào nhà lấy bái thiếp,trịnh trọng thỉnh Vệ Bác học sĩ cùng Nhiễm đại thiếu gia ngày mai đếnphủ chúng ta ăn cơm.”
Huynh đệ hai người cưỡi ngựa đi, khi đến Vệ phủ, Nhiễm Tử Lâm vừa mớivào phòng không lâu, Nhiễm gia tỷ muội vây quanh hắn hỏi cái này hỏi cái kia.
Khi Mặc Kỳ Kiêu tiến vào, Nhiễm Tử Thiến liềnthay đổi sắc mặt, cúi đầu không nói chuyện nữa.
“Đại ca, huynh đã đến rồi.” Mặc Kỳ Kiêu cười ha ha tiến lên ôm Nhiễm Tử Lâm.
“Kỳ Kiêu, Từ tướng quân.” Nhiễm Tử Lâm vô cùng thân thiết vỗ vai nghĩa đệ, rồi ôm quyền hành lễ với Từ Vĩnh Hàn.
Tần thị thấy Nhiễm Tử Lâm cùng Khang Quận vương quả nhiên là quan hệ anh em kết nghĩa, trong lòng yên ổn một chút. Vệ Bác là người cổ hủ, thấyKhang Quận vương sẽ dựa theo quy củ hành đại lễ, bị Mặc Kỳ Kiêu cườingăn cản.
“Kỳ Kiêu đệ đã trở thànhQuận vương?” Nhiễm Tử Lâm thế mới biết.
“Cái gì vương với không vương, huynh lúc nào cũng là đại ca của đệ.” Mặc Kỳ Kiêu cười sang sảng. Nói mấy câu nói đó, hắn liền nhịn không đượcvụng trộm nhìn A Thiến, quả nhiên đôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt tiều tụy, người đã gầy một vòng. Trong lòng vừa đau vừa tức, tươi cười trên mặt cũngtiêu tán.
Nhiễm Tử Lâm vừa mới vào kinh, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn vẻ mặt hai người, trong lòng có vài phần lo lắng.
“Biểu ca, biểu ca còn nhớ rõ ta không?” Vệ Dục mang theo Dương Duệ tiến vào.
“Ngươi là Vệ Dục à?” Vừa thấy khuônmặt tròn trịa cực kỳ giống dượng, có thể đoán ra là ai.
“Biểu ca.” Dương Duệ cũng cười hì hì ôm quyền.
“Vị này là?” Người này Nhiễm Tử Lâm thật sự không biết.
“Đây là trưởng tôn củaDương các lão Dương Duệ, cũng làhọc trò ở Quốc Tử Giám, là cháu của phụ thân đệ.” Vệ Dục đáp.
Nhiễm Tử Lâm không thể lập tức suy ra mối quan hệ này, chỉ biết xem như bà con xa, liền kêu một tiếng biểu đệ.
Dương Duệ trong vòng một tháng đến Vệ gia ba lần, nhưng mới lần đầu tiên gặp được Nhiễm Tử Hề, trong lòng kích động vạn phần, khó có thể chegiấu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hướng Tử Hề.
Nhiễm Tử Hề lạnh mặt, lặng lẽ đi đến phía sau dì, tránh ánh mắt nhìntrộm của hắn. Từ lão thất thực vừa lòng, trên mặt có ba phần ý cười.
Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Mặc Kỳ Kiêu nói:“Đại ca, đệ thật hổ thẹn, đã hứa trước khi huynh đến kinh thành, đệ sẽ thay ngươi chăm sóchai vị muội muội, nhưng A Thiến lạigầy như vậy, là đệ thất trách. Đệ đã chuẩn bị điểm tâm, huynh cũng một đường mệt nhọc, đệ kêuTiết Lục mangvào, đại ca đừng khách khí.” Lúc nói chuyện, hắn nhân cơ hội quang minh chính đại nhìn A Thiến vài lần, thấy nàng cúi đầu, bộ dángngười vợ nhỏbị ủy khuất, tức giận trong lòng đều tiêu tan, chỉ còn lại đau lòng.
Trước kia ở Thúy Bình Sơn, có khi hắn sẽ tặng chút điểm tâm, cũng khôngquý trọng. Nhiễm Tử Lâm không biết đó là nhân sâm ngàn năm, huyết yếncực phẩm, nên không khách khí, gật đầu đồng ý.
Từ Vĩnh Hàn khách khí hỏi vài câu về kỳ thi mùa xuân, liền đem bái thiếp trình lên, thỉnh Vệ Bác cùng Nhiễm Tử Lâm đến Định Quốc công phủ dựtiệc.
Ánh mắt ba tiểu tử cứ hay đảo qua hai cô nương, các nàng tuy còn muốntrò chuyện cùng đại ca, nhưng thật sự không yên lòng, A Thiến nói:“Đạica, huynh mặc đơn bạc, ở Giang Nam thì được, chứ phương bắc nàyrất lạnh, muội cùng Hề Nhi đã làm cho huynh mấy bộ áo bông cùng giày, hai muộitrở về sửa sang lại một chút, chút nữađưa tới cho huynh.”
Các nàng đứng dậy đi về hậu viện, không quan tâm đến mấyánh mắt bị bỏ lại phía sau.
******************
Từ phủ
Sau khi ăn cơm xong, Từ lão thái quân đã nhận định Nhiễm Tử Lâm nho nhãlễ độ nhưng không văn nhược, anh khí bức người nhưng không thô lỗ, khóđược văn võ toàn tài, chỉ tiếc cháu gái Từ Mộng chỉ có 12 tuổi, bằngkhông thật muốn hắn trở thành cháu rể.
“Lão Thất, nhìn người anh vợ này đi, cưới muội muội hắn là điều xứng đáng.” Khách nhân đi rồi, lão thái quân tiếp tục tác hợp.
Định Quốc công cũng gật đầu:“Nhiễm cô nương ta mặc dù chưa gặp qua,nhưng Nhiễm Tử Lâm không tệ, có thể thấy được đứa nhỏ này gia giáo tốt.”
Từ lão thất hôm nay tâm tình cũng tương đối khá, không chú ý đã nhanh miệng:“Kỳ thật con cũng đã sớm thích......”
Không đợi hắn nói xong, hai nam nhân cao lớn khôi ngô liền cười vào phòng:“Tổ phụ, tổ mẫu, chúng con đã trở lại.”
Người tới đúng là Từ gia trưởng tôn Từ Vĩnh An cùng tam tôn Từ Vĩnh Ninh.