Kiêu Ngạo

Chương 9



Đàm Giai Khê vội vàng buông bát bánh trôi trong tay xuống, bởi vì quá gấp gáp nên nước súp nóng bỏng trong bát bắn lên mu bàn tay cô, làn da lập tức đỏ ửng.

Đàm Giai Khê vẩy vẩy tay, cô không để ý đến nó, chỉ nhanh chóng nhận điện thoại, cô cười bảo: “Mạnh Chung, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới mình rồi à?”

Trong điện thoại im lặng.

Đàm Giai Khê hoang mang lấy điện thoại từ bên tai ra rồi nhìn màn hình, cuộc gọi vẫn đang trong trạng thái kết nối, thời gian trò chuyện còn tăng lên từng giây.

“Mạnh Chung? Cậu nghe được lời mình nói không?”

Lại qua vài giây, micro truyền đến tiếng của Mạnh Chung: “Nghe được.”

Giọng của Mạnh Chung hơi khàn, trông như đang gắng sức.

Đàm Giai Khê hạ giọng, cô hỏi: “Cậu làm sao thế?”

“Không sao, khoảng thời gian trước hơi bận, cho nên không liên lạc với cậu và bố mẹ được.” Giọng nói của Mạnh Chung khô khốc, như thể rất lâu không nói chuyện, nói từng từ có hơi chậm.

“Không sao, mình đoán được rồi.” Đàm Giai Khê cảm thấy Mạnh Chung không ổn, tạm dừng một giây, cô thấy trong điện thoại vẫn cứ im lặng, cô nói tiếp, giả vờ thoải mái: “Mình cũng rất bận, vẫn luôn trực ban ở bệnh viện, trưởng khoa của bọn mình đã khen ngợi mình.”

“Vậy rất tốt, Giai Khê, cậu vẫn luôn rất tuyệt.”

Bình thường Đàm Giai Khê luôn cảm thấy Mạnh Chung cằn nhằn mình, bây giờ đột nhiên Mạnh Chung lại thuận theo lời của cô mà khen cô, cô không hề thấy vui: “Mạnh Chung, cậu sao thế? Sao nghe cứ là lạ?”

“Mình thật sự không sao.” Lần này Mạnh Chung trả lời rất nhanh, sau khi nói xong lại im lặng vài giây rồi mới nói tiếp: “Kế tiếp mình vẫn tương đối bận, về sau có lẽ sẽ không liên lạc thường xuyên.”

“Ồ, không sao đâu. Cậu yên tâm đi, mình đang trông nhà. Bố mẹ đã về quê rồi...”

“Mình biết.” Mạnh Chung ngắt lời Đàm Giai Khê, anh nói: “Vừa rồi mình đã gọi điện thoại cho họ.”

Đàm Giai Khê ngượng ngùng dừng lại, cô vừa định nói gì đó thì Mạnh Chung ở trong điện thoại lại bảo: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì mình cúp máy nhé.”

“Đợi đã, Mạnh Chung...” Đàm Giai Khê gọi anh, nhưng điện thoại đã bị ngắt kết nối.

Đàm Giai Khê nhìn điện thoại đã tắt máy, cô chu môi, cô vẫn chưa kịp nói cho anh chuyện đi Đức bồi dưỡng mà!

Buông điện thoại, Đàm Giai Khê cảm thấy chỗ vừa rồi bị bỏng trên mu bàn tay nóng rát, cô vội vàng chạy tới phòng bếp xả nước.

*

Hai tuần tiếp theo, Mạnh Chung thực sự không liên lạc với Đàm Giai Khê nữa.

Đàm Giai Khê vẫn giống như bình thường, cô thường xuyên gửi cho Mạnh Chung một ít chuyện cười ngắn vui nhộn nhưng anh bao giờ trả lời

Hôm nay Đàm Giai Khê có một ca phẫu thuật lớn, làm mười mấy tiếng đồng hồ suốt đêm, lúc rời khỏi bàn mổ, cô nằm liệt trong phòng thay quần áo hơn nửa tiếng mới từ từ thay đồ, tan làm về nhà.

Vào nhà, Đàm Giai Khê đứng ở cửa thay giày, cô nghe thấy tiếng mẹ Mạnh nói chuyện điện thoại: “Con cũng nên chú ý đến bản thân nhiều thêm chút, mẹ thấy con đã gầy đi rồi.”

Kế tiếp là tiếng của Mạnh Chung: “Con biết, mẹ yên tâm.”

Động tác thay giày của Đàm Giai Khê ngừng trong chốc lát, đã lâu không nghe thấy giọng anh, cô nhanh chóng đổi giày, vội vàng nói với mẹ Mạnh: “Là Mạnh Chung ạ? Con muốn nói với cậu ấy vài câu.”

Đàm Giai Khê xỏ dép chạy tới phòng khách, lại nghe thấy Mạnh Chung nói: “Bên này có việc gấp, con cúp trước.”

Mẹ Mạnh bảo: “Con đợi chút, Giai Khê tìm con này.”

“Không kịp nữa rồi, để sau hẵng nói.”

Đàm Giai Khê chạy đến trước mặt mẹ Mạnh, cô chỉ nhìn thấy gương mặt của Mạnh Chung lướt qua trên màn hình điện thoại rồi cúp máy.

Mẹ Mạnh vẫn không biết trong khoảng thời gian này Đàm Giai Khê và Mạnh Chung có chuyện, bà ấy chỉ thấy hơi kỳ quái: “Sao mà thằng nhóc Mạnh Chung này hấp tấp bộp chộp thế không biết?” Thấy Đàm Giai Khê hơi sửng sốt, bà ấy lại bảo: “Thằng bé nói nó có việc gấp, sẽ gọi lại cho con sau.”

“Ò, vâng ạ, con cũng không có chuyện gì quan trọng.” Đàm Giai Khê cố tình giả vờ không thèm để ý: “Tối hôm qua con làm phẫu thuật lớn suốt đêm, mệt chết mất, con về phòng ngủ một lát.”

“Vậy mau đi đi, lát nữa nấu xong cơm trưa dì sẽ gọi con.”

“Dạ.” Đàm Giai Khê xoa cổ đi vào phòng nghỉ, đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi: “Trong khoảng thời gian này Mạnh Chung thường xuyên gọi điện thoại cho chú dì sao?”

“Vẫn như trước đây, có lẽ dăm ba bữa gọi điện thoại hỏi thăm một chút, mỗi lần gọi chỉ nói vài câu rồi cúp ngay, thằng bé cũng không hay tâm sự nhiều với bọn dì, không nói nhiều như lúc nói chuyện với con.” Mẹ Mạnh hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của Đàm Giai Khê, bà ấy vừa nói vừa vào bếp chuẩn bị cơm trưa.

Đàm Giai Khê trở lại phòng ngủ, cô tắm rửa rồi thay quần áo ở nhà, ngồi trên giường mở điện thoại ra, nhấn mở khung chat của Mạnh Chung, đã lâu anh chưa gửi tin nhắn cho cô.

“Bận cái gì vậy nhỉ? Ngay cả tin nhắn cũng không thèm trả lời.” Đàm Giai Khê không cảm thấy Mạnh Chung cố tình không để ý tới mình, bởi vì cô có một loại tin tưởng gần như là bản năng với Mạnh Chung.

Trong suốt cuộc đời của cô Mạnh Chung vẫn luôn có mặt, tuy đôi khi cô không chú ý đến sự hiện diện của anh, nhưng Đàm Giai Khê biết, chỉ cần cô quay đầu lại, chắc chắn có thể nhìn thấy anh.

Đàm Giai Khê chưa từng nghi ngờ điều này.

Mơ màng ngủ một tiếng, Đàm Giai Khê bị mẹ Mạnh gọi dậy ăn cơm trưa.

Mới vừa ngồi xuống, bỗng nhiên bố Mạnh trở về từ bên ngoài.

Kể từ ca phẫu thuật tim lần trước, cục cảnh sát để ông ấy ở nhà dưỡng sức một thời gian.

Nhưng ông ấy không chịu ngồi yên ở trong nhà, sau khi mình có thể tự do hành động, ông ấy vẫn không có việc gì thì đến cục ngồi một lát, cho dù không thể chịu trách nhiệm với bất cứ công việc nào nhưng ở trong phòng hồ sơ lật lật hồ sơ vẫn tốt hơn.

Hôm nay lúc bố Mạnh trở về, vẻ mặt rất kích động, nhìn thấy Đàm Giai Khê cũng ở nhà, ông ấy nói không ngừng: “Giai Khê, đúng lúc con ở đây, gọi điện thoại cho mẹ con đi, buổi chiều chúng ta đi thăm bố con.”

Mẹ Mạnh bưng đồ ăn ra, bà ấy kinh ngạc hỏi: “Ông làm sao thế? Hôm nay là ngày mấy, phải đi thăm ông Đàm à?”

Bố Mạnh ngồi vào bàn cơm, ông ấy phấn khích, ngẩng mặt nói với bạn già: “Băng nhóm buôn ma tuý năm đó giết ông Đàm đã bị tiêu diệt hoàn toàn.”

Hoá ra kẻ buôn ba tuý đâm bố Đàm một nhát năm đó là một tên trùm xã hội đen trong băng đảng buôn lậu ma tuý rất lớn, sau này tuy đã đưa tên hung thủ ra trước vành móng ngựa nhưng băng đảng buôn lậu ma tuý sau lưng kia vẫn ẩn náu rất sâu.

Trải qua nhiều năm như vậy, bố Mạnh vẫn không từ bỏ việc truy theo dấu vết, về sau Mạnh Chung gia nhập cục cảnh sát, anh cũng xin vào đội phòng chống ma tuý, tiếp tục đào sâu từ những manh mối mà bố Mạnh đã điều tra.

Sau này, Mạnh Chung tra được căn cứ của băng nhóm buôn lậu ma tuý này vẫn luôn hoạt động ở biên giới Vân Nam, anh dứt khoát xin đi Vân Nam chi viện, chính là vì để có thể tiếp tục điều tra băng nhóm này.

Tối ngày 30 Tết, sau khi xác định nhóm buôn lậu ma tuý này sẽ tiến hành giao dịch, cảnh sát sắp xếp ổn thoả chặt chẽ kế hoạch vây quét tiêu diệt, cuối cùng có kết quả thắng lợi.

Trải qua hơn một tháng thẩm vấn, hôm nay cuối cùng cũng xác nhận đường dây buôn bán ma túy này đã bị triệt phá hoàn toàn.

Tin tốt truyền đến Thành Phố Bắc, bố Mạnh ở cục cảnh sát nghe được tin này, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

Ổn định lại tâm trạng một lát, ông ấy quyết định buổi chiều đến trước mộ của ông Đàm, báo cho ông tin vui này.

Mà ngược lại với sự kích động của bố Mạnh, Đàm Giai Khê có vẻ rất bình tĩnh.

Lúc bố Đàm qua đời, Đàm Giai Khê quá nhỏ, nhiều năm trôi qua như vậy, cô đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của bố, càng không nhớ rõ cảm giác có bố là gì.

Chẳng qua mỗi lần nghĩ đến bố bị bọn buôn ma tuý giết hại, nội tâm Đàm Giai Khê lại cảm thấy vô cùng bất lực.

Mỗi lần người nhà họ Mạnh đi cúng bái bố, việc ấy cũng đều đè trong lòng Đàm Giai Khê.

Cho nên cô không hay nhắc tới bố, tựa như bằng cách này cô có thể tránh chạm vào vết sẹo của mọi người.

Ăn cơm trưa xong, Đàm Giai Khê lái xe chở bố mẹ Mạnh Chung, tiếp đó lại đi đón mẹ cùng đi đến mộ của bố.

Bố Đàm trong ảnh chụp trên bia mộ chỉ có hơn ba mươi tuổi, ông rất lạc quan và còn mỉm cười.

Bố Mạnh ngồi xổm trước bia mộ, nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào nói: “Ông Đàm, ông thấy được chưa? Sự hy sinh của ông không uổng phí, chúng tôi đều ghi nhớ, đều nhớ rõ đấy.”

Nhìn hai vai run rẩy của bố Mạnh, bất tri bất giác, nước mắt của Đàm Giai Khê cũng rơi đầy mặt.

Tấm bia mộ này, người bố trên ảnh chụp đen trắng này, mọi thứ về ông, ngay hôm nay đều mang một ý nghĩa mới với Đàm Giai Khê.

Ông là bố của cô, cũng là một người cảnh sát.

Ông không thể hoàn thành nghĩa vụ của người bố, cùng cô lớn lên.

Nhưng ông đã hoàn thành trách nhiệm của một người cảnh sát, ông xứng đáng với tất cả vinh quang.

Đàm Giai Khê nhớ ra trước đây Mạnh Chung từng nói với mình:

“Bố cậu là anh hùng, ông ấy cứu rất nhiều người.”

“Người xấu chắc chắn sẽ bị trừng phạt, chắc chắn sẽ bị.”

Cô nhớ tới dáng người cao thẳng của Mạnh Chung khi mặc đồng phục cảnh sát, nhớ tới bàn tay có vết chai mỏng vì nắm tay súng, đôi mắt toàn là tơ máu màu đỏ vì phá án suốt đêm, còn có cánh tay bị thương quấn băng vải màu trắng.

Lúc này, Đàm Giai Khê cực kỳ cực kỳ nhớ Mạnh Chung.

*

Buổi tối sau khi trở về từ nghĩa trang, Đàm Giai Khê xin nghỉ mấy ngày với bệnh viện, sau đó mua vé máy bay đến Vân Nam vào ngày hôm sau.

Do dự một hồi, Đàm Giai Khê quyết định không nói cho Mạnh Chung, cô biết anh rất bận, cô chỉ muốn đi thăm anh, còn có thể gặp Nhậm Hiểu Tinh, xem nơi bọn họ làm việc.

Cô còn có thể nói trực tiếp với anh, cô được chọn đi Đức bồi dưỡng!

Chắc chắn Mạnh Chung sẽ vui cho cô, cô đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tươi cười của anh.

Sau đó có lẽ cô sẽ nói với Mạnh Chung rằng, cô cũng rất nhớ anh.

Ngày hôm sau, mẹ Mạnh thấy Đàm Giai Khê đang sắp xếp hành lí trong nhà, bà ấy hỏi cô định đi đâu.

Đàm Giai Khê ôm cổ mẹ Mạnh, cô cười nói: “Con định đi an ủi cảnh sát Mạnh đang chi viện ở khu biên giới, mẹ đừng nói cho cậu ấy nhé.”

Mẹ Mạnh kinh ngạc xong thì cũng rất vui, bà ấy lấy ra hai bình cải muối mà mình ủ, đó là món Mạnh Chung thích ăn nhất, nhờ Đàm Giai Khê mang cho Mạnh Chung.

Đàm Giai Khê thoải mái đồng ý, cô dùng túi nilon bọc cẩn thận, sau đó nhét vào vali nhỏ của mình.

Trước khi đi, Đàm Giai Khê cứ dặn đi dặn lại mẹ Mạnh đừng nói cho Mạnh Chung, cô muốn cho anh một bất ngờ.

Nơi Mạnh Chung làm việc là thành phố Hồng Hà sát biên giới Vân Nam, nơi đó không có sân bay dân dụng.

Đàm Giai Khê đi máy bay từ Thành Phố Bắc đến Côn Minh, sau đó đi xe buýt.

Lúc xuống máy bay ở Côn Minh, Đàm Giai Khê báo với mẹ Mạnh rằng mình vẫn ổn.

Khi ngồi trên xe buýt tới Hồng Hà, mẹ Mạnh gọi điện thoại cho Đàm Giai Khê, bà ấy bảo mình vẫn báo cho Mạnh Chung. Mẹ Mạnh cảm thấy con gái một thân một mình quá nguy hiểm, bà ấy không yên tâm, cho nên bảo Mạnh Chung đến nhà ga đón cô.

Đàm Giai Khê chán nản một lúc, sau đó cảm thấy tuy không phải trực tiếp xuất hiện trước mặt Mạnh Chung, nhưng gặp ở trên đường cũng miễn cưỡng coi là bất ngờ.

Hơn nữa, nếu Mạnh Chung đến nhà ga đón mình, vậy có thể nhìn thấy anh nhanh hơn.

Nghĩ như thế, Đàm Giai Khê lại từ từ vui vẻ lên.

*

Côn Minh đến Hồng Hà, xe buýt đi mất bốn tiếng.

Lúc tới ga trung chuyển hành khách ở Hồng Hà đã là hơn tám giờ tối, sắc trời đã đen kịt.

Đàm Giai Khê kéo vali nhỏ của mình, ôm áo lông vũ đã cởi sau khi xuống máy bay trong lòng, cô chen lấn ra khỏi ga hành khách đông đúc, tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Chung khắp nơi.

Không thấy được Mạnh Chung, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy Nhậm Hiểu Tinh đứng ở ven đường, cô ấy đang vẫy tay về phía Đàm Giai Khê.

Đàm Giai Khê vội vàng chạy tới, ôm vai Nhậm Hiểu Tinh, cô cười bảo: “Hiểu Tinh! Mình tới thăm các cậu! Bất ngờ không? Kinh ngạc không?”

Mấy tháng không gặp, Đàm Giai Khê cảm thấy Nhậm Hiểu Tinh đã đen hơn một chút, dáng vẻ cũng chín chắn hơn nhiều.

Nhậm Hiểu Tinh cũng cười: “Quả thực rất bất ngờ!” Nói rồi, cô ấy nhận lấy vali của Đàm Giai Khê, bỏ vào ghế sau xe jeep.

Đàm Giai Khê vờ như không để ý mà nhìn lướt qua ghế sau, không có ai ở bên trong, cô tự ngồi vào ghế phụ, quay đầu hỏi: “Hiểu Tinh? Có phải Mạnh Chung đang bận không? Sao không tới đón mình?”

Đôi tay đóng cửa xe của Nhậm Hiểu Tinh khựng lại khẽ đến khó phát hiện, cô ấy trả lời mơ hồ: “Mình tới đón cậu, cậu không vui?”

“Sao có thể chứ! Đương nhiên không phải vậy rồi!” Đàm Giai Khê cười đánh Nhậm Hiểu Tinh: “Chỉ là mình cảm thấy Mạnh Chung có hơi kỳ quái, trong khoảng thời gian này cứ biệt tăm biệt tích, biết mình tới cũng không lộ mặt… Có phải cậu ấy lại chấp hành nhiệm vụ không?”

“Không đâu…” Nhậm Hiểu Tinh ngồi trên ghế lái khởi động xe, cô ấy ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Lát nữa gặp mặt để anh ấy nói với cậu.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv