Trong gian phòng chữ Thiên khách sạn Tụ Hiền ở ngoại ô, Hà Ngọc Khiết vô cùng dịu dàng hầu hạ Lăng Phong tắm rửa thay quần áo, rửa chân xoa bóp. Hà Ngọc Khiết một chút khó chịu cũng không có, nàng vẫn chăm chú phục thị giống như tỳ nữ của Lăng Phong vậy.
Lăng Phong nhìn nàng, nói: “Thân thế của nàng ta đã biết rõ, nhưng có một điều ta vẫn thắc mắc đó là sao nàng lại phải đi theo làm tỳ nữ cho ta? Ở lại Điểm Thương sơn làm đại tiểu thư không tốt hơn hay sao?”
Hà Ngọc Khiết nghe thế khẽ giật mình, nàng nhẹ giọng nói: “Điểm Thương sơn thì cũng chỉ là nanh vuốt của triều đình, sống ở đó căn bản là không có tự do. Tuy đi theo thế tử chỉ với thân phận tỳ nữ nhưng qua nhiều này theo dõi, ta biết thế tử đối với người của mình đều thật lòng thật dạ. Cả một đời nữ nhân truy cầu lớn nhất là điều gì chứ? Một cô gái trẻ không cần chí lớn gì, chỉ hy vọng mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày bình yên, tìm một mái ấm hạnh phúc để dựa vào, giúp chồng chăm con, như thế là quá đủ.”
Lăng Phong không nói không rằng ôm Hà Ngọc Khiết vào lòng, bởi vì hắn nhìn ra những lời của nàng nói đều là thật lòng. Bị Lăng Phong ôm một cái làm cho cả người Hà Ngọc Khiết mất thăng bằng. Lăng Phong bất ngờ đẩy nàng xuống làm cho người thiếu nữ không kịp chuẩn bị, nàng theo cảm tính nhào vào ngực hắn thành ra cả hai cứ thế nam trên nữ dưới ngã xuống giường.
“Ah!”
Hà Ngọc Khiết thét lên một tiếng nhưng liền lập tức ngậm miệng lại, ngọn lửa bốc lên từ trong mắt Lăng Phong làm cho nàng như muốn nhũn người ra. Không biết làm sao mà ánh mắt thâm tình của ý trung nhân lại làm cho tâm hồn người thiếu nữ chấn động mãnh liệt, đầu óc nàng chỉ trong chốc lát đã trở nên trống rỗng, trước mắt toàn cõi đất trời chỉ còn thấy đôi môi cháy bỏng đang ngày càng gần kia thôi!
Khi Lăng Phong nhìn vào đôi môi sơn phớt màu hồng nhuận của Hà Ngọc Khiết cùng với thân thể mềm mại uyển chuyển đang dính chặt vào mình, trong lòng hắn liền không ngừng rung động. Hơn nữa mùi thơm xử nử cứ liên tục xộc thẳng lên não, lấn át hết tâm trí, mạnh mẽ đốt lên ngọn lửa dục tình trong hắn.
“Vụt!”
Ngọn lửa tình hừng hực bốc lên một tiếng, hô hấp Lăng Phong trở nên dồn dập, toàn thân nóng hổi, khiến cho bầu không khí xung quanh hai người cũng nóng rực lên.
Trong lòng hắn có từng gợn sóng không ngừng nhộn nhạo rung động, cuối cùng mãnh liệt hóa thành biển tình gào thét!
“A…!”
Hai đôi môi vô thức tìm lấy nhau, sự chống cự bé nhỏ của Hà Ngọc Khiết lập tức sụp đổ, tiếng rên rỉ động lòng người càng đẩy nhiệt độ của bầu không khí mập mờ nóng bỏng trong phòng lên cao hơn.
Lăng Phong chỉ cảm thấy trái tim mình đang chấn động kịch liệt, hai tay không tự chủ được càng vuốt ve nhanh hơn. Từ trước đến giờ chưa từng có loại khoái cảm nào làm hắn điên cuồng như vậy cho nên lúc này hắn vô cùng kinh ngạc trước sự phát tác của dục vọng, bản thân hôm nay không ngờ không đủ sức kiềm chế? Tại sao giờ phút này cảm giác lại mãnh liệt như vậy?
Có lẽ là sau trận đại chiến với Mục Chấn Thiên, bản thân mình đã cấp bách điều chỉnh lại thân thể một cách sơ sài, cho nên cơ thể đối với Tiêu Dao Ngự Nữ Song Tu càng thêm bức thiết. Chân tình phát ra từ tận đáy lòng Lăng Phong tuy đã thành công đè nén dục vọng lại, nhưng ham muốn trong hắn ngày càng bành trướng mãnh liệt, không thể vãn hồi được nữa! Dưới sự trêu đùa vô tình vô ý của Hà Ngọc Khiết, dục vọng trong hắn rốt cuộc cũng như thủy triều bộc phát mãnh liệt cuốn phăng đi tất cả tâm trí, nhấn chìm suy nghĩ của hắn vào dục vọng nguyên thủy!
Hà Ngọc Khiết mặc dù là chỉ vừa mới quen thuộc với Lăng Phong nhưng tựa như lưỡng tình tương duyệt đã lâu, nàng điên cuồng, triền miên hôn Lăng Phong môt cách vô cùng nồng nhiệt. Đừng nhìn bên ngoài Hà Ngọc Khiết thuần thục như vậy, chứ kỳ thật nàng chưa từng cảm thụ qua tình yêu nam nữ nồng cháy như vậy. Giờ phút này Hà Ngọc Khiết mẫn cảm biết rằng mình sắp trải qua chuyện nhân sinh đại sự, cho nên ánh mắt nàng nhìn Lăng Phong thoáng hiện lên một nét xấu hổ vô cùng dễ thương, nhưng lại không chút do dự muốn dâng tất cả những gì mình có cho Lăng Phong!
Thần trí bất đầu bị dục vọng che lấp, yêu thương và dục tình cũng hợp vào một khối! Chân tình sinh ra dục vọng, dục vọng thúc đẩy chân tình, chỉ có thể xác và tinh thần hòa hợp mới đúng là tình yêu đẹp nhất trên thế gian!
Lăng Phong tất nhiên là lão luyện trong chuyện này, mùi đàn hương thoang thoảng từ trên miệng và trên từng ngóc ngách thân thể của Hà Ngọc Khiết triệt để khơi dậy con thú trong Lăng Phong, dục hỏa trùng thiên!
Một tia sét vô hình nổ vang trong đầu Lăng Phong, dưới sự dẫn dắt của dục vọng vô tận, động tác vuốt ve vốn đang nhẹ nhàng của hắn trở nên kịch liệt hơn, trong lúc bất tri bất giác làm khoái cảm của cả hai tăng mạnh.
“Ah!”
Không có ngóc ngách nào trên người Hà Ngọc Khiết mà Lăng Phong không khám phá, càng làm nàng chịu không nổi hơn là đôi môi Lăng Phong không phủ kín đôi môi nàng mà hôn nhẹ từ tai xuống cổ, nhiều lúc còn liếm mút!
“Ân, thế tử… Không, chủ nhân…”
Hà Ngọc Khiết chợt cảm thấy bàn tay nóng như lửa kia đã nhanh chóng tiếp xúc với cấm khu cuối cùng của mình, bản năng rụt rè của một tâm hồn thiếu nữ không khỏi làm nàng bối rối. Hà Ngọc Khiết vô thức khép chặt đùi ngọc lại, cũng vô tình đem bàn tay của Lăng Phong kẹp chặt giữa đùi.
Năm ngón tay đang tiến quân bỗng nhiên trên đường bị ngăn lại, Lăng Phong không cam lòng liền phản kháng, sau một hồi không có hiệu quả hắn liền dùng bàn tay còn lại thực hiện biện pháp “vây Ngụy cứu Triệu.”
“A,a… a… a!”
Hà Ngọc Khiết quả nhiên không nhịn được cơn sướng đến tê dại, nàng hét ầm lên. Nhưng tính toán Lăng Phong vẫn không đạt được, khoái cảm sung sướng ập đến làm cho thân thể mềm mại của Hà Ngọc Khiết rung rẩy, có điều dưới sự kích tình đó đùi ngọc của Hà Ngọc Khiết chẳng những không thả lỏng ra mà ngược lại, khoái cảm chồng chất làm nàng kẹp chặt không buông ra. Đúng là ái dục có thể kích phát tiềm năng của thân thể, trong giây lát đó, lực lượng cơ thể của Hà Ngọc Khiết chợt tăng mạnh, kẹp chặt đến mức làm bàn tay của Lăng Phong đau đớn không thôi.
Lẽ nào lại như vậy a! Mưu kế của Lăng Phong vừa thất bại liền đả kích tên đại gia hỏa mang tên “dục vọng” đem dẹp cái ôn nhu vào tận sau trong thức hải, gọi về sự cuồng dã ẩn sâu trong tim.
“Ya… a… a!”
Theo một tiếng hét trầm thấp, khuôn mặt vốn tuấn tú của Lăng Phong hiện lên vẻ sát khí đằng đằng, hắn dùng sức rút bàn tay bị kẹp giữa hai đùi Hà Ngọc Khiết ra. Bàn tay đang nắn bóp phía trên cũng dừng lại, sau đó hai tay mang theo vô tận phóng khoáng và hung mãnh nhào về phía giai nhân, mạnh mẽ nắn bóp làm cho Hà Ngọc Khiết không còn nửa điểm phản kháng.
“Xoạt! Á!”
Những tiếng xé quần áo vang lên trong phòng ngủ, khí thức kiều mỵ lại tăng thêm một chút cuồng dã kịch liệt.
“Ah! Chủ nhân… nhẹ tay thôi!
Động tác dã man của Lăng Phong đánh thức Hà Ngọc Khiết đang mê ly, giai nhân bị sự khiêu khích của hắn đánh thức một phần bạo hỏa trong bản tính, nửa thật nửa giả phản kháng lại Lăng Phong.
“Không muốn xé a! Không muốn xé a… Chủ nhân, cái này không thể sai chưởng quầy đi mua được, chàng xé thì ngày mai ta mặc cái gì đây!”
Âm thanh hờn dỗi đứt quảng từ trong phòng phát ra, trong lúc hai người “solo” Hà Ngọc Khiết luôn liên tiếp bại lui, cho dù nàng không ngừng quay cuồng trên giường cũng không thoát khỏi sự lôi kéo linh hoạt của Lăng Phong.
Thứ đầu tiên gặp nạn chính là bộ quần áo nhỏ bên trong váy, chỉ nghe một tiếng “xoạt”, Hà Ngọc Khiết chỉ kịp “Ah!” một tiếng thì cái áo thiếp thân nhỏ màu hồng lăng (Sói: màu hồng tím tím của hoa bằng lăng.) của nàng đã bị lột xuống.
“Chủ nhân!”
Hà Ngọc Khiết rơi vào đường cùng, chỉ có thể “tức giận” vạn phần duỗi tay hướng về phía quần áo trên người Lăng Phong trả thù.
“Hắc, hắc…”
Dưới sự quấy nhiễu của Hà Ngọc Khiết, tiếng cười vui vẻ của Lăng Phong cũng tràn đầy lửa tình nóng cháy. Mắt thấy giai nhân không ngừng dùng sức kéo thắt lưng của mình xuống, Lăng Phong vừa hưng phấn vừa buồn cười, hắn trêu chọc: “Bảo bối ơi, có muốn tướng công giúp người một tay hay không?”
“Chủ nhân bại hoại, bại hoại. Đồ đại phôi bản!”
Hà Ngọc Khiết rốt cuộc cũng lộ ra sự ngượng ngùng của một thiếu nữ, khuôn mặt đỏ ửng nhào vào trong lòng hắn, mặt vùi vào ngực hắn giống như không muốn để cho ý trung nhân thấy bộ dạng mắc cỡ của mình.
“Không nên gọi ta là chủ nhân, gọi ta là tướng công được rồi! Bây giờ tướng công bại hoại của nàng sẽ tiếp tục công việc của mình!”
Lời nói nhỏ mang theo hơi nóng phà vào lỗ tai của Hà Ngọc Khiết, tần suất hoạt động của bàn tay Lăng Phong không những nhẹ đi mà còn mạnh hơn, môi hắn từ trên cổ và tai trượt xuống vai nàng, bàn tay thì lần nữa dùng sức đem toàn bộ quần áo còn lại trên người nàng xé thành những mảnh nhỏ.
Những mảnh vải rách bay đầy trời như cánh hoa bay trong mưa xuân, sau khi thỏa thích bay múa trên trời xuân thì phiêu dật rơi xuống đất. Trùng hợp một điều là những “cánh hoa” đó lất phất rơi vào trong chậu than làm dấy lên ngọn lửa lập lòe, giống như một thứ chúc phúc cho hoan tình của đôi nam nữ!
Chỉ trong thoáng chốc, một cơ thể tinh mỹ vô cùng hấp dẫn, trần trụi như một con cừu non hiện ra trước mắt Lăng Phong. Giây phút mà hắn xé đi mảnh vải cuối cùng trên người giai nhân thì ngọn lửa dục tình trong hắn cũng bốc lên đến đỉnh điểm, không thể kiềm chế được nữa.
“Bảo bối, để tướng công giúp ngươi nha!”
Lăng Phong hô hấp trở nên dồn dập, hắn nhẹ nhàng dời bàn tay trắng như ngọc của Hà Ngọc Khiết đang sờ loạn trên người mình ra. Lửa dục dâng trào đến đỉnh điểm làm hắn không thể đợi dù chỉ một giây thời gian cởi đồ, trong phút chốc hắn vươn thân hình chắc nịch gầm lên một tiếng hào tình vạn trượng chấn nhiếp cả tâm trí của thiếu nữ.
“Ya… a… a!”
Sau khi gầm lên một tiếng, Lăng Phong sử dụng lực lượng cường đại trùng kích quần áo trên người, cẩm y mà thường nhân khó có thể xé rách dưới lực lượng không thể ngăn cản của Lăng Phong đến một chút ngăn trở cũng không có. Cứ thế “oanh” một tiếng, hoa phục cả trong lẫn ngoài trong phút chốc biến thành mảnh vải bay đầy trời giống như những cánh bướm xuân vung vẩy bay giữa không trung, sau đó lập tức bay đến những mảnh nhỏ quần áo của Hà Ngọc Khiết dưới chậu than, diệu kỳ hợp lại một chỗ!
Lăng Phong lúc này đã hưng phấn đến phát điên rồi, hắn còn không rảnh để xem kiệt tác thần kỳ của mình, trong giây phút những mảnh vải hợp lại một chỗ thì hắn cũng như như núi cao áp xuống thân thể của giai nhân.
Hà Ngọc Khiết vô cùng ngượng ngùng, nàng nhìn thấy ái lang lao về phía mình, hình ảnh cái côn thịt to lớn ngẩng cao đầu hoàn toàn chiếm lấy tâm trí người thiếu nữ. Hà Ngọc Khiết dưới cơn rung động cực lớn đã vứt đi sự rụt rè vô dụng kia mà lao lên ôm lấy Lăng Phong.
“Ức!”
Thời điểm cả hai dung hợp lại một chỗ, Hà Ngọc Khiết và Lăng Phong rốt cuộc cũng không khống chế nổi khoái cảm mãnh liệt, không hẹn mà cùng rên rỉ thành tiếng.
Với kinh nghiệm chiến trận của bản thân, Lăng Phong tất nhiên không thể thỏa mãn chỉ với việc vuốt ve da thịt bên ngoài, đôi môi nóng lần nữa trượt từ tai xuống chiếc cổ mẫn cảm của Hà Ngọc Khiết, lưu luyến một chút rồi lại trượt xuống dưới nữa.
Lăng Phong trong lòng động tình, mà lửa dục trong tâm hồn người thiếu nữ cũng theo đó ngày càng cao hơn, càng khô nóng hơn, khó nói thành lời.
“Ah!”
Vô tận lửa dục làm cho giai nhân không nhịn được liên tục rên rỉ, vô thức nghênh đón kích thích ngày càng mãnh liệt từ ý trung nhân!
Ôn nhu một hồi lâu, Lăng Phong tất nhiên biết giờ phút này giai nhân trong lòng cảm giác khó chịu đến mức nào, cho nên hắn không hề báo trước đột nhiên phát khởi thế công cường đại!
“A… a… a!”
Hà Ngọc Khiết kiềm lòng không được rên rỉ to lên, bàn tay trắng như ngọc không tự chủ ôm chặt lấy đầu của ái lang. Giai nhân chỉ còn cảm thấy một điều là mỗi khi đôi môi nóng của Lăng Phong liếm mút, trái tim nhỏ rực lửa trong nàng như muốn tìm đường chảy về phía miệng hắn. Tâm trí mê ly của nàng như cũng muốn được mút ra khỏi người, hòa vào thân thể Lăng Phong đang vuốt ve nàng một cách thâm tình.
“Ân!”
Một tràng rên rỉ không ngừng vang lên, mùi thơm say lòng người cuồn cuộn chui vào mũi Lăng Phong làm cho lực đạo trên hai bàn tay tay hắn không tự chủ được tăng dần.
Những sự vuốt ve không có chủ ý lại lần nữa thúc đẩy lửa tình, hai tay Lăng Phong trầm mê trong niềm lạc thú không ngừng hoạt động, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc du hí nơi này lúc khám phá nơi kia làm cho hai quả tuyết lê biến hóa thành vô vàn cảnh đẹp!
Hà Ngọc Khiết bị thứ cảm giác trước giờ chưa từng gặp qua oanh tạc, nàng chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, khoái cảm vô tận dùng một thế công không thể ngăn cản mang thế tâm trí của nàng đi mất. Hà Ngọc Khiết không biết phải ứng phó thế nào, chỉ có thể dùng những tiếng rên rỉ đứt quãng cứu vớt trái tim chính mình sắp hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Lửa dục trong lòng Lăng Phong phóng lên tận trời, hắn không muốn giai nhân trong lòng lưu lại sự đau đớn của lần đầu trong trí nhớ nên tay và miệng lần nữa gia tăng sự kích thích như muốn đem Hà Ngọc Khiết lên mây bồng bềnh.
“Ân… A…!”
Tiếng rên rỉ trầm thấp uyển chuyển như câu hồn đoạt phách, giống như tiếng sét kinh thiên nổ vang trong tai Lăng Phong.
“Ah!”
Hà Ngọc Khiết bộc phát ra lửa dục kích tình, tâm hồn thiếu nữ đã sớm bị những cái cắn mút của Lăng Phong hút đi, thân thể còn sót lại lúc này lại đang bị Lăng Phong vuốt ve, đùa giỡn khu cấm địa khiến nàng muốn bay lên mây. Khoái cảm như thủy triều dưới thế bai sơn đảo hải cuốn đi tất cả tâm trí còn lại của nàng.
Khoái cảm tràn đầy cùng dòng máu ấm rỉ ra làm cho sự đau đớn mà giai nhân chịu đựng chỉ lóe lên một giây phút rồi vụt mất, cơn đau còn chưa kịp truyền đến trong đầu nàng thì đã bị ngọn lửa dục hừng hực chặn lại sau đó thiêu đốt mất.
Hai tay Lăng Phong dùng sức ôm chặt người ngọc, dùng chính nhiệt độ cơ thể và tình cảm chân thành tha thiết giúp Hà Ngọc Khiết cảm nhận thêm sự vui sướng trong ân ái…
Hai linh hồn và thể xác lần nữa giao hòa…