“Đại tặc!”
Lúc Lưu Xung với Trương Lỗi đang mê mẩn, Đàm Uyển Phượng rốt cục tìm tới cửa. Lưu Xung mỉm cười xoay người, nhìn về phía Đàm Uyển Phượng, chỉ thấy dáng người thon thả, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng. Một thân y phục màu trắng của phái Hoa Sơn làm cho nổi bật lên vẻ đẹp thiên tiên của nàng. Khuân mặt xinh đẹp với làn da nõn nà, đôi môi anh đào cùng với đôi mắt to sáng ngời, trong suốt như hồ nước, cặp lông mi thật dài. Quả thật rất mê người, Trương Lỗi cũng đứng ngây cả người tưởng tiên nhân hạ phàm : “Đàm Uyển Phượng, ngươi cuối cùng đã đến.”
Lưu Xung không chút nào sợ hãi, trong lòng tràn ngập đắc ý.
“Đàm sư tỷ cứu ta!”
Thẩm Tiểu Thanh thấy Đàm Uyển Phượng giống như nhìn thấy cứu tinh, nàng hô lên như bị tâm thần. Đàm Uyển Phượng thấy Thẩm Tiểu Thanh trong bộ dạng bị lột trần, nhất thời tràn ngập hận ý đối với Trương Lỗi cùng Lưu Xung. Trên đời này nếu có việc có thể kích thích nàng cừu hận, thì đó chính là dâm tặc. Nàng sở dĩ thống hận nhất dâm tặc, bởi vì nàng đã từng trải qua bi kịch lớn nhất cuộc đời, bị dâm tặc lăng nhục, nghĩ lại hơn mười ngày đêm, đó chính là một hồi ác mộng. trong lòng Đàm Uyển Phượng, điều đó vĩnh viễn không thể xóa. Nàng đã từng dùng nước rửa sạch thân thể kỹ càng nhưng nàng vẫn cảm thấy dơ dáy không thôi. Giờ phút này trứng kiến bộ dạng của Thẩm Tiểu Thanh, Đàm Uyển Phượng nhớ tới chính mình lúc trước, mà Lưu Xung chính là đại diện cho ác ma không thể tha thứ kia.
“Muốn chết!”
Đàm Uyển Phượng gần như hận quá dẫn đến nhập ma, đối mặt với hai tên dâm tặc cười cười, lúc này rút ra trường kiếm, toàn thân tràn ngập kiếm quang. Hoa Sơn Ngọc nữ kiếm, kiếm khí đầy trời lao thẳng đến Trương Lỗi cùng Lưu Xung. Nếu đổi lại là thường nhân, giờ phút này chắc chắn sẽ trốn chạy. Nhưng Lưu Xung lại đứng sừng sững bất động mỉm cười “Hừ!”
Đàm Uyển PHượng nhìn thấy cử động này, cho rằng đối phượng chính là cuồng vọng tự đại, Hoa Sơn ngọc nữ kiếm càng thêm sắc bén đâm thẳng đến. Thời điểm nguy cơ nhất, Lưu Xung đột nhiên vung tay chém ra. Kình khí như lợi kiếm đánh lại. Kình phong như gió bão nổi lên.
“Keng” một tiếng, trường kiếm cách Lưu Xung một đoạn ngắn không đến một thước, ngân quang thối lui, trường kiếm từ tay nàng rơi xuống đất. Lưu Xung không hể động đậy, là chính Đàm Uyển PHượng tự mình buông trường kiếm.
Ngay lúc trường kiếm của Đàm Uyển Phượng rơi xuống đất, Lưu Xung đưa tay điểm trúng huyệt của nàng. Thẩm Tiểu Thanh không thể tin được những gì diễn ra, chỉ thấy Đàm Uyển Phượng mặt hơi hồng, hơi thở hơi gấp, đôi tay run lên không ngừng. “Ngươi dùng độc?”
Bị điểm huyệt một cái, Đàm Uyển Phượng vô cùng kinh ngạc nói. Lưu Xung cười : “Không nghĩ đến đúng không Đàm nữ hiệp?”
Trương Lỗi kinh hỷ, không hiểu được hỏi : “Lưu Xung, người hạ độc lúc nào?”
Lưu Xung đắc ý nói : “Đàm nữ hiệp, nhớ rõ thư sinh kia sao, đó là ta, thời gian ta cầu ngươi bắt đạo tặc, từng cầm qua tay người sao? Khi đó trong tay của ta chính là Xuân hoa thư”
“Ngươi…”
Đàm Uyển Phượng nhớ lại, người này không phải chính là cái thư sinh kia sao? Chỉ là đã quá muộn. một cảm giác không tốt ùa vào, Đàm Uyển Phượng cảm thấy hoảng hốt, càng hối hận mình quá sơ suất. không nghĩ tới mình ngã cùng một chỗ tới hai lần, một lần bị Lăng Phong đóng giả thiếu niên lừa bịp nhận hết khuất nhục, nàng ít nhiêu nghĩ đến đó là để chuộc tội. Còn bây giờ bị lừa ở trong tay Lưu Xung, nàng không thể không nhận điều này so với chết còn khó chịu hơn.
Trương Lỗi khó hiểu nói : “Lưu Xung, người cầm tay nàng một tí mà có thể khiến cho thiên hạ mỹ nhân này trúng độc sao?”
Lưu Xung cười tà nói : “Riêng Xuân hoa thư đương nhiên không thể làm được, ngươi không nhớ lúc trước, chính là lúc nãy nhóm lửa ta còn cho vào cái gì?”
Trương Lỗi kinh ngạc nói : “Đãng hồn hương.”
Lưu Xung mỉm cười nói : “Không sai, Đãng Hồn Hương vô sắc vô vị, nhưng là một phần không thể thiếu của Xuân hoa thư, chính là thuốc dẫn, khiến cho người dính vào Xuân hoa thư sẽ mất đi công lực.”
“Bỉ ổi!”
Đàm Uyển Phượng căm hận nói, trong lòng nàng vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi, lúc trước rơi vào tay Lăng Phong còn có tuyệt vọng, nhưng giờ phút này nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Lưu Xung Nói : “Trương Lỗi, còn chờ cái gì? Trói nàng lại.”
“Ngươi…Ngươi dám!”
Đàm Uyển Phượng ra sức giãy dụa, ý đồ thoát khỏi. nhưng nàng không có sức lực, Trương Lỗi đưa tay đến huyệt của nàng dùng sức một chút, nàng càm thấy cánh tay tê dại, không có khí lực, bàn tay bị Trương Lỗi kéo ta, chỉ thấy hắn hơi dùng lực, liền đem tay nàng kéo lại đằng sau. Trương Lỗi rút dây lưng quần vòng qua bả vai kéo xuống tới cổ tay nàng, sau đó buộc chặt hai tay lại. Cứ như vậy, cổ tay Đàm Uyển Phượng đã bị buộc sau lưng, từ bả vai cho đến cổ tay đều không thể cử động. Trương Lỗi mệt mỏi, mất phần lớn sức mới trói được Đàm Uyển Phượng : “Đàm Uyển Phượng, ngươi ngoan ngoãn hưởng thụ đi!”
Trương Lỗi thấy Đàm Uyển Phượng còn giẫy dụa sợ nàng thoát, liền quấn thêm một vòng dây thừng trên người nàng, trói cả tay nàng bó sát vào thân, cột nàng thành một khối không lối thoát mới thôi. Làm xong rồi hưng phấn nhìn Đàm Uyển Phượng bị trói, còn nhịn không được sờ mặt nàng một cái, Đàm Uyển Phượng kêu lên : “Hỗn đản. đừng đụng vào ta!”
“Trương Lỗi, ngươi đừng có ăn đậu hũ nữ nhân của ta!”
Lưu Xung phẫn hận nói : “Nữ nhân của ngươi bên kia!”
Trương Lỗi không phục nói : “Lưu Xung, dựa vào cái gì ngươi ăn đậu hũ tiểu sư muội của ta, lại không cho ăn đậu hũ Đàm Uyển Phượng chứ?”
Lưu Xung đẩy Trương Lỗi ra nói : “Đồ không có tiền đồ.”
Nói xong, liền đem Đàm Uyển Phượng buộc vào cây cột, Thẩm Tiểu Thanh Thanh thấy Đàm Uyển Phượng chịu nhục, khóc nói : “Đàm Sư Tỷ, thực xin lỗi, là muội làm liên lụy tỷ!”
Đàm Uyển Phượng trong lòng thở gấp, đột nhiên kiên nghị nói : “Tiểu Thanh, đừng có ủ rũ, cho dù chúng ta chết cũng không thể để chúng được như ý.”
THẩm Tiểu Thanh đối mặt với ánh mắt của Lưu Xung cùng Trương Lỗi cảm giác không được tự nhiên, run giọng nói : “Đàm sư tỷ, muội biết.”
Trương Lỗi nói : “Lưu Xung, ngươi nói đem các nàng lột sạch, có phải rất thích không? Ta có chút chờ mong a…”
Trong đầu hắn đã ảo tưởng Đàm Uyển Phượng cùng Thẩm Tiểu Thanh đều phơi bày ra hết, nhất là Đàm Uyển Phượng, xinh đẹp vượt qua Thẩm Tiểu Thanh rất xa, như vậy hai mỹ nữ xinh đẹp, võ nghệ cao cường bị trói ở trước mắt, hắn cảm thấy hưng phấn, trong đầu hiện ra đủ loại các phương án hấp diêm các nàng.
Ánh mắt Lưu Xung cũng phát ra tinh quang, nhìn Đàm Uyển Phượng tuyệt sắc như vậy, hắn so với người khác còn cố chấp hơn, cảm thán một tiếng nói : “Làn da trắng nõn, nước mắt trong veo, mũi, miệng nhỏ nhắn…cái này chính là thiên thần hạ phàm a…”
Vừa nói vừa lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt : “Dâm tặc, đừng đụng vào ta.”
Đàm Uyển PHượng cả giận nói, một mặt lại giãy dụa : “Lưu Xung, nữ nhân của ngươi so với của ta còn dữ a!”
Trương Lỗi một bên cười ha ha nói. Lưu Xung cười lạnh : “Ta chính là thích cô bé ngỗ ngược như vậy, chơi như thế mới đã nghiền, ha ha ha.”
“Đúng vậy, không một cái kỹ viện nào có thể so sánh được.” (Thằng này ngu vãi)
Trương Lỗi mê đắm nói. Đàm Uyển PHượng tức giận mắng to : “Các ngươi mau thả chúng ta ra, dám đụng đến chúng ta một đầu ngón tay, thiên hạ võ lâm đều đuổi giết các ngươi, cho các ngươi đi gặp Diêm vương.”
“Ha ha ha ha…”
Đàm Uyển Phượng nói xong khiến Lưu Xung với Trương LỖi cười to : “Đàm Uyển Phượng, ngươi đã thúc thủ chịu trói lại còn muốn mạnh miệng.”
Trương Lỗi khinh thường nói. Lưu Xung càng thêm lãnh khốc nói : “Ngươi cho chúng ta gặp Diêm Vương, chúng ta liền cho các ngươi thăng thành tiên, dục tiên dục tử…”
Nói xong, hắn đưa tay xé một cái “Xoẹt Xoẹt!”
Hai tiếng, y phục trên người Đảm Uyển Phượng bị xé ra, nàng muốn ngăn cản cũng không thể được, cái yếm che ở trước ngực bay xuống đất, bạch ngọc rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời lập tức bại lộ. Lưu Xung với Trương Lỗi ánh mắt sáng như đuốc đánh giá Đàm Uyển Phượng xinh đẹp động lòng người, rất tinh tế, dáng người mê hồn, thật sự càng nhìn càng yêu. Bạch thỏ có một cảm giác mềm mại đáng yêu của người luyện công trường kỳ, dưới ánh lửa càng có vẻ trắng tinh trong suốt, bóng loàng mượt mà. Dáng người thon thả, cặp nhân dài trắng mịn, các đường cong cân xứng, thật sự đẹp không sao tả siết. Đàm Uyển Phượng cảm thất vô cùng nhục nhã, rồi lại xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng nói : “Ta nhất định sẽ giết các ngươi…”
Thanh âm càng nói càng thấp, không thể nghe thấy, dứt lời liền không dám nhìn mặt của đối phương . “Ha ha…”
Lưu Xung cùng Trương Lỗi đều cực kỳ đắc ý mừng rỡ “Trương LỖi, người ta muốn giết chúng ta, ngươi nói làm sao bây giờ?”
“Lưu Xung, ta thật sự không chịu được nữa, làm thôi!”
“Tốt!”
Lưu Xung giọng căm hận nói : “Cùng nhau làm các nàng…”
Gió thôi vi vu, trời càng tối, bắt đầu có sương lạnh, sau từng đợt gió lạnh, trời đã muốn dịu hơn, bên ngoài đã hơi có tý mưa, những giọt mưa phiêu đãng, rơi vào trên người còn lạnh hơn so với tuyết rơi.
Trong miếu tuy có đốt lửa, nhưng cái rét vẫn không giảm. đêm lạnh còn có thêm gió, tựa như đâm xuyên vào tận xương, trực tiếp đâm vào tim Đàm Uyển Phượng với Thẩm Tiểu Thanh.