Vòng thi đấu đầu tiên đã kết thúc, bai mươi hai người đã tiến vào vòng trong sẽ tranh tài vào ngày mai. Có điều việc ngoài dự đoán của mọi người là Nam Cung Vân tiếp theo sẽ đối mặt với cái tên bất lịch sự Thiên Sơn – Trương Lỗi. Tên này lúc trước khi mà Lăng Phong cùng chúng nương tử ghi danh đã ăn nói lỗ mãng. Mà người đối chiến cùng Nam Cung Tình đồng dạng cũng là môn đệ của phái Thiên Sơn, Trầm Tiểu Thanh.
Vòng hai này, xem ra không có nhiều trận đấu giữa các cao thủ, tạm có thể xem là cao thủ thi đấu thì đó là trận đấu giữa Nam Cung Tình và Trầm Tiểu Thanh. Ngoài ra còn một trận đấu đáng xem khác đó là trận đấu giữa Trình Tiểu Diệp của Hoa Sơn và Hoàng Tuấn của Thanh Thành.
Sau bi kịch của Lục Thừa Thiên, Trình Tiểu Diệp có thể xua tan sự u ám của Hoa Sơn hay không chính là điều mà mọi người chú ý.
Tỷ võ đại hội ngày đầu tiên cứ thế mà kết thúc, có người vui có người buồn. Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My các đại môn phái vẫn ổn định vị thế của mình, trong ba mươi hai người tiến vào vòng trong thì mỗi phái chiếm hai vị trí, thực lực thâm sâu. Nhưng được mọi người khen ngợi nhiều nhất thì chính là Nam Cung thế gia. Nam Cung Vân cùng Nam Cung Tình đồng thời tiến vào tam thập nhị cường làm cho người ta hiểu rõ sự cường đại của Nam Cung thế gia.
Bi thương nhất không ai khác chính là Hoa Sơn, bi kịch của Lục Thừa Thiên vẫn còn đó, mà dù cho Trình Tiểu Diệp có lọt vào tam thập nhị cường nhưng với võ công của nàng liệu có thể tiến vào thập lục cường sao? Mà dù có may mắn vào được thập lục cường, vậy có thể đi tiếp vào bát cường không?
Lúc này, Lăng Phong đã mang theo các nương tử trở về Nam Cung thế gia, mà Từ Diễm Quân ở nhà cũng đã sớm sai hạ nhân chuẩn bị đại lễ. Trong đại sảnh, đèn treo sáng trưng, Lăng Phong nhìn các nương tử, trong lòng tự hào đến nói không ra lời. Người bình thường có thể may mắn cưới được hai, ba nàng đã là vô cùng hạnh phúc. Mà hắn lại có thể đem bát mỹ trong Thiên hạ thập mỹ đem về, đây là vinh diệu bậc nào đây?
Thẩm Nhạn Băng nói: "Tướng công, kể nhanh một chút đi a, nghe nói hôm nay tại đại hội Vân nhi rất là lợi hại!"
Từ Diễm Quân cũng cười: "Có lẽ đúng vậy nha, này Vân nhi cùng Tình nhi, sao hai đứa lại lợi hại như thế? Là tướng công giúp hai đứa à? Chàng mau đàng hoàng trả lời, chàng dùng phương pháp gì giúp Vân nhi cùng Tình nhi?"
Lăng Phong nhất thời cười gian, nói: "Cái này sao, các nàng hình như đều biết mà? Còn không phải là Tiêu Dao ngự nữ song tu lợi hại sao? Ai muốn võ công thăng tiến liền có thể hằng đêm theo tướng công ta đại chiến!"
Thẩm Nhạn Băng yêu kiều nguýt hắn một cái: "Chàng nha, không hơn không kém chính là đại sắc lang, tiểu sắc quỷ."
"Nhạn Băng tỷ tỷ, tỷ không nên cả ngày đều gọi chàng là đại sắc lang, tiểu sắc quỷ, cẩn thận đến lúc đó tỷ liền sinh ra một cái tiểu tiểu sắc quỷ, lúc đó muốn khóc cũng không được đâu a!"
Tây Môn Đình Đình ở một bên trêu chọc nói làm cho chúng nữ cười to một trận.
Thẩm Nhạn Băng kiều mị lườm hắn một cái, vận thần phong tình, chúng nữ lại cười ta một trận: "Phi, ta mới không muốn thay hắn sinh ra một cái tiểu tiểu sắc quỷ nha!"
Ân Bích Hà cười duyên nói: "Vậy Nhạn Băng, trong bụng người đang là cái gì đấy?"
Thẩm Nhạn Băng lúc này đỏ mặt nói: "Ai nói nhất định phải sinh một cái tiểu tiểu sắc quỷ? Ta muốn sinh một tiểu công chúa, tuyệt sẽ không sinh một cái tiểu tiểu sắc quỷ giống cha hắn, hừ, tiểu sắc quỷ."
Lăng Phong cười nói: "Tiểu công chúa cũng không tồi a, Nhạn Băng xinh đẹp như vậy, tiểu công chúa nhất định sẽ trở thành một tiểu mỹ nhân."
Thẩm Nhạn Băng trong lòng vui vẻ nhưng vẫn dẩu miệng nói: "Mật ngọt chết ruồi."
Bất quá sau đó nàng lại yêu kiều cười nói: "Coi như chàng thức thời, hôm nay ta đại nhân đại lượng, không chấp nhặt chuyện nhỏ."
Lăng Phong liền vòng tay ôm lấy Thẩm Nhạn Băng, hôn nàng vài cái rồi nói: "Không chấp nhặt ta? Tướng công ta lúc này lại muốn tính sổ với nàng đây!"
Thẩm Nhạn Băng liền yêu kiều giãy dụa: "Tính nợ gì a?"
Lăng Phong ha hả nói: "Dĩ nhiên là vì nàng mang thai hài tử của ta, tướng công ta muốn hảo hảo báo đáp nàng!"
Vừa nói xong, hắn liền đưa một tay bắt lấy một bên cự nhũ phong của nàng mà nắn bóp.
"Bại hoại tướng công, ta không thèm a!" Thẩm Nhạn Băng cười duyên muốn trốn ra, nhưng bị Lăng Phong ôm lấy thì căn bản là trốn không thoát được.
Lúc này Từ Diễm Quân mới đi tới, kéo Thẩm Nhạn Băng ra, cười nói: "Tướng công nha, chàng tạm tha cho Nhạn Băng đi, hiện tai nàng ta đang mang thai cần phải yên tĩnh. Chúng ta nhiều tỷ muội như vậy còng không đủ cho chàng hay sao?"
Lăng Phong kéo Từ Diễm Quân lại, cười gian nói: "Vẫn là đại nương nàng thương ta nhất. Được rồi, tối nay ai muốn đề thăng công lực liền đến gian phòng của ta, tướng công liền giúp các nàng song tu."
Vừa nói xong, hắn liền đem theo Từ Diễm Quân hướng căn phòng lớn đi đến, vừa đi vừa ha hả cười. Chúng nữ thấy thế liền yêu kiều mắng một trận, mắng hắn hoang dâm vô độ, nhưng có điều hai chân liền nhanh chóng đi theo hắn, hướng căn hpòng lớn chen chúng đi vào, sợ mình phải xếp sau. Lần này lại là một trận đại chiến….
Mây tán mưa tan, lúc này chỉ thấy trên chiếc giường lớn hơn ba mươi nương tử đang nằm ngổn ngang. Lăng Phong lúc này ôm Nam Cung Vân ngồi xuống bên bệ cửa sổ, lòng đầy tự hào, đưa hai tay vuốt ve má của nàng, nói: "Vừa rồi nàng rên la lớn lắm nha, cẩn thận cả Hàng Châu đều nghe thấy đó!"
"Nói bậy!" Nam Cung Vân thẹn thùng nhỏ giọng nói, liền sau đó dấu đầu vài trong ngực của hắn.
Lăng Phong đắc ý cười: "Nàng vậy cũng biết xấu hổ a! Lại đây, tướng công cùng nàng song tu một chút nữa, giúp nàng đề thăng nội lực lên một tầng nữa, tránh cho ngày mai lên so tài phải luống cuống."
"Chán ghét, ta mới là không cần." Bất quá nàng vẫn đưa môi hôn lên ngực hắn.
"Tướng công, chàng có hay không cảm thấy biểu hiện trên giường của ta ngày càng trở nên phóng đãng?" Nói xong Nam Cung Vân liền thẹn thùng ôm chặt lấy Lăng Phong.
Lăng Phong ha hả nói: "Cái này có trọng yếu sao? Nói cho ta nghe nàng có sung sướng cùng vui vẻ không?"
"Có, rất nhiều!" Nam Cung Vân không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
"Vậy thì được, chúng ta chỉ cần vui vẻ là được, về phần biểu hiện trên giường của nàng, ta rất là thích!"
Lăng Phong nhẹ nhàng ôm nàng, nói: "Nàng là tỷ tỷ tốt của ta, nương tử tốt của ta. Mỗi người đàn bà đều có hạnh phúc cần theo đuổi, càng là theo đuổi sự vui vẻ!"
Nam Cung Vân đưa mắt nhìn Lăng Phong một chút rồi gật đầu. Lăng Phong lúc này lôi ra trường thương của mình, cười cười nói: "Hảo tỷ tỷ, nàng có muốn hôn nó không?"
Nam Cung Vân do dự một chút rồi nói: "Có."
Lăng Phong lại cười nói: "Nàng có thể thân mật với nó, lần sau cũng thế. Hiện tại nó rất ngoan, nàng xem, nó cà lơ phất phơ vô cùng nghe lời. Bất quá lần sau sợ là nó sẽ không thành thật như vậy đâu."
Vừa nói, Lăng Phong vừa đưa tay về phía Nam Cung Vân, Nam Cung Vân cũng ôm chặt Lăng Phong.
Lăng Phong dĩ nhiên sẽ không bỏ qua khoảnh khắc này, hắn liền ôm nàng đẩy xuống giường, một trận phiên vân phúc vũ nổi lên. Lăng Phong cùng Nam Cung Vân điên cuồng quấn lấy nhau, từ trên giường đến phong tắm. Sau một lúc lâu, cả hai mới thỏa mãn dừng lại.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên người Lăng Phong làm cho hắn từ trong mộng tỉnh lại, chỉ thấy xung quanh người hắn là vô số thân thể tuyệt mỹ mềm mại. Nam Cung Vân lúc này đang rúc ở trong ngực hắn mà ngủ, còn có Nam Cung Tình, Tây Môn Đình Đình, Từ Diễm Quân, Đường Tư Tư, Mộ Dung Thanh Thanh, Công Tôn Ngọc Chân, Kỷ Nhược Yên, Bạch Lộ, Ân Bích Hà, Tạ Lâm Lam, Lục Phỉ Kỷ, Hà Bích Tú nằm ở trên giường. Mà ở trên sàn nhà còn có Lam Phượng Hoàng, Trầm Ngọc Quân, Đỗ Chính Lan, Hà Nguyệt Mai, La Ngọc Thanh, Hứa Phượng Phượng, Thanh Lăng. Mà Chu Tú Kỳ, Từ Tử San, Tống Ngọc Chi lại nằm trên bàn mà ngủ thiếp đi.
Thật không có biện pháp, căn phòng quá nhỏ mà mỹ nữ lại quá đông đảo, chỉ có thể chen chúc nhau mà ngủ. Lăng Phong còn nhớ Liễu Thi Vân, Quý Thiếu Phân, Lương Tiểu Lệ các nàng có lẽ không có địa phương nằm ngủ nên đã trở về phòng mình.
Lăng Phong hài lòng vỗ nhẹ nhẹ lên cái mông trắng tròn trịa của Nam Cung Vân vài cái rồi đứng lên
Từ Diễm Quân dù sao cũng là thiếu phụ, Lăng Phong vừa động thân nàng đã có cảm giác, đôi mắt đẹp vừa mở, thấy Lăng Phong đang mặc quần áo liền mang giày đến mang vào cho hắn. Lăng Phong không nghĩ tới thiếu phụ mỹ mà này sau khi cuồng hoan lại nỗ lực hầu hạ mình, thật là làm khó nàng. Nhưng Lăng Phong ở trong lòng càng tự hào hơn. Sau khi mặc xong quần áo, Lăng Phong không nhịn được ôm Từ Diễm Quân hôn nàng một cái thật sâu rồi ôn nhu nói: "Theo ta đi ra ngoài nào."
Từ Diễm Quân đỏ mặt gật gật đầu, tự sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi ôm cánh tay của Lăng Phong theo hắn ra khỏi phòng. Cả hai đi dạo trong vườn hoa một lúc, mà ở hậu viện lúc này thì tỷ muội cũng đã thức dậy. Hà Bích Tú mang theo Quế Chỉ Lan, Hà Nguyệt Mai, Hứa Phượng Phượng các nàng vào bếp bận rộn chuẩn bị thức ăn. Kỷ Nhược Yên, Thẩm Nhạn Băng, Ân Bích Hà, Tần Thục Phân, Tây Môn Đình Đình, Đường Tư Tư các nàng thì người đang chải đầu, người thì đang rửa mặt, tắm táp. Lăng Phong cùng Từ Diễm Quân đi dạo trong hoa viên, không nghĩ tới Nam Cung Vân, Nam Cung Tình, Quý Nhược Lan, Bạch Lộ lại đang luyện võ, các nàng quả thật là rất siêng năng.
"A, tướng công, đại nương, hai người dậy bao giờ thế." Nam Cung Tình đang luyện kiếm, nhìn thấy Lăng Phong cùng Từ Diễm Quân đi tới liền cười duyên nhào vào lòng Lăng Phong.
Lăng Phong cười cười ôm nàng, cuối đầu hôn trán nàng một cái rồi nói: "Tình nhi, sao nàng không chịu nghỉ ngơi nhiều một chút, dậy sớm như vậy không sợ mệt sao? Hôm nay nàng còn phải tỷ võ đó!"
"Tướng công, chàng lại chọc ta."
Nam Cung Tình đỏ bừng mặt nhưng thân thể mềm mại lại không ngừng cọ cọ vào ngực hắn làm nũng. Lăng Phong thấy vậy liền ha ha cười, nghĩ đến tối hôm qua hắn đưa nàng lên đỉnh Vu Sơn ba lần liên tiếp, trong lòng tràn đầy tự hào, thấp giọng bên tai nàng hỏi: "Nàng còn đau không?"
"Không đau, người ta còn muốn chuẩn bị nhiều cho trận tỷ võ hôm nay."
Nam Cung Tình kiều thận nói, sau đó cắn lỗ tai hắn một cái, nói tiếp:
"Tướng công ơi, song tu thật tốt a, chẳng những rất thoải mái hơn nữa công lực lại đại tăng."
Tiểu mỹ nhân làm nũng như vậy, nếu lọt ra ngoài không biết sẽ làm biết bao nam nhân mê đảo, khó trách hôm qua toàn trường trên vạn người đều bị nàng làm cho say mê. Mà bộ dáng của nàng trong lòng Lăng Phong lúc này lại càng kiều mỵ hơn hôm qua. Lăng Phong có chút hoài nghi nàng là thiên tiên hạ phàm, hơn nữa nàng mới chỉ có mười sáu tuổi a! Thật không tưởng tượng được khi nàng hai mươi tuổi sẽ thành cái dạng gì, chẳng phải là mê hoặc chết người sao? Chưa kể sau khi song tu, vẻ kiều mỵ của nàng càng tăng lên bội phần.
Lăng Phong vừa muốn nói tiếp thì Nam Cung Vân, cùng đám người Quý Nhược Lan đã đi đến. Bạch Lộ nhìn hắn cười hỏi: "Tướng công, đại nương, sao các người lại thức dậy sớm vậy?"
Từ Diễm Quân cũng cười cười: "Các ngươi không phải cũng dậy sớm sao?"
Bạch Lộ nhìn sang Quý Nhược Lang chớp mắt vài cái rồi nói: "Chúng ta không giống a, tối hôm qua đến chỗ nằm chúng ta cũng không có nên buộc phải về phòng. Nhưng tỷ tỷ ngươi lại bất đồng, được nằm trong ngực tướng công, chính là tân nương cũng không có hạnh phúc như vậy nha."
"Các ngươi a, lại chọc ghẹo ta rồi."
Từ Diễm Quân dĩ nhiên nhìn thấy các nàng nháy mắt với nhau, không khỏi cười lên. Đúng lúc này Tây Môn Đình Đình rửa mặt xong đi ra, nghe thấy các nàng đang cười đùa liền đi tới hỏi: "Các vị tỷ muội, vừa rồi có chuyện gì vui thế, nói ta nghe với nào?"
Từ Diễm Quân bị các nàng chọc ghẹo, lôi lôi tay của Tây Môn Đình Đình, nói: "Đình Đình, không cần để ý đến những tiểu dâm phụ này, các nàng ấy sẽ lại chọc ghẹo ngươi."
"Chúng ta đương nhiên là tiểu dâm phụ, tướng công của chúng ta không phải là đại sắc lang sao?"
Bạch Lộ nghe vậy liền tủm tỉm cười: "Bất quá Đình Đình này, ngươi tối hôm qua trong mộng liên tục gọi tên tướng công, làm cho chúng ta cả một đêm đều ngủ không ngon giấc. Không biết đây có tính là một tiểu dâm phụ không a."
Người ta nào có như vậy a, Bạch Lộ tỷ tỷ ngươi nói lung tung, không đúng, không đúng a." Tây Môn Đình Đình bị Bạch Lộ chọc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ biết đem khuôn mặt giấu vào ngực của Lăng Phong.
Mọi người đã bao giờ gặp qua Tây Môn Đình Đình trong bộ dáng ngượng ngùng xấu hổ như thế này đâu, cho nên lúc này ai nấy cũng phá lên cười. Từ Diễm Quân cười cười đi tới bên người Lăng Phong kéo Tây Môn Đình Đình ra: "Được rồi, được rồi, tiểu Đình Đình của ta, đừng suốt ngày quấn lấy đại sắc lang tướng công nữa, theo tỷ tỷ sang bên này đi."
Tây Môn Đình Đình ngượng ngùng kiều thận nói: "Cũng là tướng công làm hại ta."
"Đúng vậy, đại sắc lang tướng công chỉ biết làm hại người." Từ Diễm Quân ở một bên cũng nói xen vào.
Tây Môn Đình Đình thấy có trợ thủ, liền đắc ý dùng tay nhéo tay hắn một cái, yêu kiều nói: "Cũng là chàng làm hại…."
"A, đau quá a." Lăng Phong bỗng cố ý la lên.
"Ta… ta xin lỗi, ta không phải cố ý đâu!"
Tây Môn Đình Đình sợ mình làm Lăng Phong bị thương, lúc này hết sức quan tâm, nói: "Ta có làm chàng bị thương không? Đưa ta xem một chút."
Nam Cung Tình lúc này mới cười cười đi tới nói: "Hảo tỷ tỷ, đừng bị đại sắc lang tướng công của chúng ta lừa chứ. Da chàng ta còn dầy hơn da cá sấu, làm gì có chuyện bị thương dễ như vậy? Đừng để ý tới chàng nữa."
Từ Diễm Quân cũng nói thúc vào: "Đúng vậy, nhất định là chàng ta lừa ngươi."
Lăng Phong nhìn Từ Diễm Quân với Nam Cung Tình vạch trần việc xấu của mình, liền ủy khuất nói: "Hai vị hảo tỷ tỷ, tối qua hình như ta không có đắc tội với hay người, sao hai người lại nói xấu ta. Ta thật là số khổ a!"
Nam Cung Tình mỉm cười nhìn Lăng Phong, nói: "Đương nhiên là có, Đình Đình là tỷ muội tốt của chúng ta, chàng chọc ghẹo nàng chính là đắc tội với chúng ta. Chàng bây giờ còn muốn chọc ghẹo tỷ muội thuần khiết chúng ta sao? Như vậy mà còn không gọi là đắc tội à?"
Lăng Phong ủy khuất nói: "Ta không có cố ý mà…"
Tây Môn Đình Đình nghe vậy lúc này mới ra vẻ tức giận nói: "Nguyên lai chàng đúng thật là gạt ta, ta…ta không để ý đến chàng nữa."
"Đúng, Đình Đình ngươi làm rất đúng, các tỷ muội, chúng ta không cần để ý đến đại sắc lang tướng công này nữa, đi thôi." Từ Diễm Quân không hổ là hoàng hậu trong hậu cung, chỉ cần một tiếng hiệu, tất cả chúng nữ đều theo nàng đi mất.
"A, các nương tử, đừng bỏ ta a." Lăng Phong làm ra một bộ dáng đáng thương, quỳ gối trên cỏ hô to gọi lớn. Dù vậy chúng nữ cũng không thèm nhìn hắn một cái, hỉ hỉ trở về phòng.