Từ ban ngày đến ban đêm, lại từ ban đêm đến sáng sớm.
Lăng Phong và Thẩm Nhạn Băng trên giường trải qua tròn một ngày đêm. Đến ngay cả Lam Phượng Hoàng từ Kim Lăng trở về, cũng không đến quấy rối cuộc sống ngọt ngào của hai người.
Trời bắt đầu sáng, phương đông sắc trời dần dần sáng lên. Trên bầu trời trong xanh, từng đám mây như bông màu hồng chầm chậm trôi xa, không khí càng trở nên mát mẻ. Chim nhỏ chít chít kêu, thành một mảnh líu ríu ồn ã, cành cành lá lá đều vang vọng rung động, cất lên bài ca hạnh phúc.
Mặt trời chiếu rọi khắp nơi, lại là một ngày mới bắt đầu!
Lăng Phong và Thẩm Nhạn Băng từ trong mộng tỉnh lại, hai người vẫn ôm chặt lấy nhau, vẫn duy trì vẫn duy trì tiếp xúc thân mật nhất. Nhớ tới sự điên cuồng tối hôm qua, hai người đều không khỏi nhìn nhau cười.
Thẩm Nhạn Băng mới từ trong mộng tỉnh lại, mơ hồ trên người mang theo khí tức khiến người ý loạn thần mê. Kinh qua một đêm kích tình, trông nàng như đóa hoa sen mới được tưới tắm sau cơn mưa, mang theo một loại mị thái khó tả. Giữa hai chân tuyết trắng đặc biệt rõ ràng, mặt cười ửng đỏ, hai mắt mê ly, tóc dài rối tung, thân thể lõa lồ hơi ngả, cả người tản mát ra một loại mị lực mê người dễ khiến người phạm tội....
Thấy Lăng Phong ngơ ngác nhìn mình, Thẩm Nhạn Băng "Hi hi" cười, như trăm hoa đua nở, kiều mị không tả xiết. Nàng quyến rũ liếc Lăng Phong, với tư thái duyên dáng cùng lười biếng, từ trên giường bò dậy, tóc mây như tấm lụa mỏng tuôn xuống, nhẹ nhàng phủ xuống trước vai nàng. Theo sự đi lại của nàng, ngọc thể thon dài ưu nhã liền theo sự chuyển động của thân thể mà nhấp nhô như sóng cuộn.
Thẩm Nhạn Băng đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một cỗ không khí trong lòng liền ùa vào.
Lăng Phong hít sâu một hơi, từ trên giường đứng lên.
Thẩm Nhạn Băng tựa như thê tử ôn nhu nhất trên đời, cầm y phục đến cho hắn, ôn nhu hiền thục hầu hạ Lăng Phong mặc quần áo.
Lăng Phong vội vàng ghìm ngọc thủ nhỏ bé của nàng, ôn nhu nói:"Thẩm tỷ, để ta tự làm đi."
Thẩm Nhạn Băng cho hắn một cái bạch nhãn, gắt giọng:
- Bỏ tay ra đi." Lập tức "Hi hi'' cười, bên tai Lăng Phong ôn nhu nói::
- Tướng công, chàng biết không? Thê tử hầu hạ tướng công là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa lúc hầu hạ chàng, thiếp thân mới có một loại cảm giác thật sự hạnh phúc! Đây là một loại khoái nhạc, sự khoái nhạc được làm một thê tử! Thôi mà! Bỏ tay ra đi."
Lăng Phong trong lòng nổi lên cảm giác hạnh phúc ấm áp, nhịn không được thương yêu hôn lên mặt nàng một cái, than thở:
- Hảo nương tử, ta thực sự rất hạnh phúc, thật không biết ta đời trước tích bao nhiêu đức, nên trời cao mới ban cho ta một cô nương xinh đẹp nhất, ôn nhu nhất làm vợ!"
Thẩm Nhạn Băng nét mặt tươi cười như hoa, đầu ngón tay điểm lên trán Lăng Phong:
- Hai ngày nay chỉ nghe chàng nói mất lấy tình thoại ngọt ngào, nghe đến phồng lỗ tai lên rồi, chàng một cái miệng thật là biết gạt người ta vui vẻ, gạt người ta đến không biết đâu là trời nam đất bắc, một lòng tình nguyện hiến dâng cho chàng!"
Lăng Phong ha ha cười, lại hôn Thẩm Nhạn Băng một chút, đối mặt với gương đồng, sửa sang lại y phục.
Thẩm Nhạn Băng thì tay cầm lược, nhẹ nhàng chải đầu cho Lăng Phong.
Lăng Phong cảm thụ được sự ấm áp giữa phu thê, bỗng nhiên nghe được thanh âm Thẩm Nhạn Băng phía sau truyền đến:"Phong nhi, đáp ứng thiếp được không? Vô luận gặp phải khó khăn gì, cũng đừng ly khai thiếp, vứt bỏ thiếp, được không? "
- Thẩm tỷ, dù cho nàng muốn ta rời khỏi nàng, ta cũng sẽ không đi! "Lăng Phong cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nnagf, dừng ở khuôn mặt của Thẩm Nhạn Băng, chăm chú nói.
Lăng Phong đưa tay ôm Thẩm Nhạn Băng vào lòng, ôn nhu nói:
- Hảo nương tử, nàng sao lại hỏi vấn đề đó, lẽ nào nàng lo ta đi sao?"
Thẩm Nhạn Băng si ngốc nhìn hắn một cái, lại "hi hi" cười, nói:"Không có gì,thiếp ta chỉ bhows chàng phải về Hoa Sơn, thiếp làm sao bây giờ? Lẽ nào thiếp phải theo chàng quay về Hoa Sơn sao?"
Lăng Phong nắm bàn tay nhỏ bé của Thẩm Nhạn Băng, nói:
- Việc này không đơn giản, nàng ở tại Hoa m, Lam Lam không phải có tiên hạc sao? Ta mỗi ngày đều tranh thủ thời gian bay đến cùng các nàng ước hội. Thật sự nếu không đi, ta sẽ sớm cùng sư phụ yêu cầu hạ sơn, dù sao võ công của ta hiện tại cũng đủ tốt rồi."
- Không, Phong nhi, chàng chính là phải tiếp tục tại Hoa Sơn luyện võ, không thể xao lãng được, thêm một phần kỹ bên thân mạnh hơn tất cả. "Thẩm Nhạn Băng nói.
- Được rồi, không nói nữa, lẽ nào nàng không thấy đói bụng sao? Chúng ta cùng đi ăn bữa sáng đi." Lăng Phong lôi kéo tay của Thẩm Nhạn Băng nói.
- Tốt! "Hai người sửa sang lại, rửa mặt một chút, dắt tay nhau đi bộ trong hoa viên, thẳng hướng đến phòng khách dùng bữa sáng.
Lăng phủ đã không còn hạ nhân, thế nhưng Lam Phượng Hoàng từ ma giáo điều mấy tiểu nha đầu, dưới sự chỉ huy của Bạch Lăng rất nhanh liền làm xong một bữa sáng thịnh soạn.
Lam Phượng Hoàng bởi hôm qua mệt mỏi cả ngày, lúc này còn đang trong mộng đẹp.
Trên bàn bày ra chính là móng cháo hạt sen cẩu kỷ ( vị thuốc Đông y) mà Lăng Phong thích ăn nhất, còn có bánh quẩy, ngoài ra còn mấy món cao lương mỹ thực, đã thế còn có một bát "Hổ Tiên Ô Kê thập toàn đại bổ thang" rất lớn, vừa hỏi mới biết được là Lam Phượng Hoàng phân phó Bạch Lăng làm cho Lăng Phong.
Thẩm Nhạn Băng múc một bát "Hổ Tiên Ô Kê thập toàn đại bổ thang" cho Lăng Phong, ôn nhu cười nói:"Xem ra không chỉ có thiếp quan tâm đến chàng, còn có người càng quan tâm đến chàng a. Ăn đi, không thể cô phụ một mảnh tâm ý của Lam Lam, thiếp thấy lát nữa ăn xong bữa sáng, chàng đi tiếp nàng đi, để thiếp còn nghỉ ngơi."
Lăng Phong tiếp lấy cái bát, mỉm cười nói:
- Nàng không sợ ta uống một hồi sẽ đối với nàng muốn ngừng mà không được sao?"
Thẩm Nhạn Băng "xì" nói:
- Mới không sợ, thiếp cùng Lam Lam liên thủ trị chàng! "
- Ha ha, nàng ấy tự thân khó bảo toàn, thế nào cùng nàng liên thủ a!! "Lăng Phong một trận thoải mái cười to, bất quá nhớ tới Thẩm Nhạn Băng và Lam Phượng Hoàng cùng nhau hầu hạ mình, vậy thực sự là chuyện đẹp nhất trên đời rồi, đương nhiên nếu như có thêm một người sư nương nữa mà nói, vậy là hoàn mỹ không tỳ vết, đời này không còn gì tiếc nuối nữa.
- Chàng ăn liền đi, nói nhiều." Thẩm Nhạn Băng nói, tự mình cũng múc một bát cháo hạt sen cẩu kỷ. Lăng Phong uống hết bát canh hổ hổ tiên, lại muốn cháo hạt sen cẩu kỷ, cúi đầu lại uống một ngụm cháo, vào miệng vừa ngon, nóng lạnh vừa phải, càng khen:
- Nấu ngon lắm! Bạch Lăng, nhìn không ra ngươi cũng có tay nghề thật là tốt như vậy, so với Thẩm tỷ làm cũng không sai biệt lắm."
Một bên Bạch Lăng mỉm cười nói nói:
- Thiếu gia, đây đều là phu nhân dạy ta làm."
Lăng Phong nhìn Thẩm Nhạn Băng, mỉm cười nói:
- Thẩm tỷ, nàng xem xem nàng huấn luyện đồ đệ cũng tốt như vậy, thực sự thực sự phải thưởng!".
Thẩm Nhạn Băng được phu quân tán thưởng, mừng ra mặt, tràn đầy niềm vui nói:
- Chàng thích ăn, về sau thiếp thân mỗi ngày đều nấu cho chàng ăn!" Lại gắp mấy cái bánh quẩy đã cắt vào bát Lăng Phong, ôn nhu nói:
- Thừa lúc còn nóng ăn mau đi! Nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa đâu."
Lăng Phong vội vàng cúi đầu ăn hết bát cháo, Thẩm Nhạn Băng nhìn hình dạng nghe lời của Lăng Phong, trong lòng hài lòng không gì sánh được.
Dùng qua bữa sáng, Lăng Phong theo sự phân phó của Thẩm Nhạn Băng đi tới gian phòng của Lam Phượng Hoàng. Không nghĩ tới khi đến đúng lúc gặp được Lam Phượng Hoàng rời giường thay y phục!
Lam Phượng Hoàng thấy Lăng Phong vào, hờn dỗi nói:
- Chàng thế nào chưa gõ cửa đã vào?" Vừa nói vừa xấu hổ vớ chăn che người.
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Nếu như ta gõ cửa chẳng phải là không thấy được mỹ cảnh này rồi sao?" Vừa nói, bò lên trên giường, ôm lấy Lam Phượng Hoàng!
- Cũng không phải lần đầu tiên thấy thấy, còn cái gì đẹp nữa chứ." Lam Phượng Hoàng ngọ ngoạy một chút, nhưng rồi cũng khuất phục để Lăng Phong đè xuống. Mặt cười ửng đỏ, cả người nóng như thiêu!
Lăng Phong giật cái chăn đang che trên thân nàng ra, chỉ thấy Lam Phượng Hoàng cực kỳ xinh đẹp, tóc mây đen óng, da thịt như bạch ngọc, tư thái lả lướt mê người, cái rốn tròn vo hãm sâu, hai chân thon dài rắn chắc, tất cả cấu thành một pho hải đường xuân thụy đồ say lòng người!
Lăng Phong trong lòng âm thầm cảm động tham lam nhìn thật kỹ, chỉ e sẽ bỏ phí mất bất luận một đạo mỹ cảnh nào.
Lam Phượng Hoàng tựa hồ có thể cảm thụ được ánh mắt nóng bỏng của Lăng Phong đang âu yếm trên người nàng, khẽ giãy dụa thân thể mềm mại, hai má đỏ ửng như trái đào khẽ nói:"n, tướng công, chàng quá hài hước rồi!" Nàng ban nãy hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng, dù sao cũng là người đã từng có kinh nghiệm! Nhưng dưới ánh mắt của Lăng Phong, nàng vẫn có vẻ rất mất tự nhiên!
Lăng Phong thoải mái mà thở dài, bên cạnh nàng cảm khái:
- Lam Lam, tướng công thật hạnh phúc! Có Thẩm tỷ và sư nương, còn có Lâm Lan, Phi Nhi các nàng, lại có được nàng! Được vợ như vậy, chồng còn cầu gì nữa!"
Lam Phượng Hoàng ngẩng đầu lên tinh nghịch nói:
- Đại phôi đản tướng công, chàng , không cần phải nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt đó nữa, thiếp biết trong lòng chàng có chủ ý gì. Nhất định là Thẩm tỷ chịu không nổi bị kẻ ác mà như chàng làm khổ, để chàng tìm đến thiếp, đến đây đi, thân thiết tiểu Lam Lam của chàng đi!"
- Thật không hổ là Lam Lam tốt của ta, không gì gạt nổi nàng. Bất quá ta cũng vì nhớ đến nàng mới đến đó!!" Lăng Phong nói xong ôm lấy thân thể mềm mại nóng hổi của Lam Phượng Hoàng, thân thể một tiếng dính sát vào nhau thành một khối Lam Phượng Hoàng kìm lòng không đậu thoải mái mà rên rỉ một tiếng.
Lăng Phong nhẹ nhàng hôn nàng hai cái rồi nói:
- Bảo bối nhi, tướng công đè nàng nặng quá sao?"
Lam Phượng Hoàng mị thanh:
- Tướng công đè nặng thiếp như vậy, thiếp thân thoải mái cực kỳ. Thiếp thân cảm giác toàn thân trên dưới đều bị tướng công ôm ấp rồi! Rất thỏa mãn, rất hạnh phúc!" Lam Phượng Hoàng nói xong, thần thái kiều mị,, e thẹn nhắm mắt lại.
Lăng Phong một trận cảm động, cười nói:
- Bảo bối nhi, đã ướt rồi sao?"
Lam Phượng Hoàng e thẹn, gật đầu mị thanh nói:
- Thiếp thân sớm đã ngóng trông tướng công!" Thân thể nóng hổi của nàng càng ngày càng mềm, e thẹn ngâm nga một tiếng, toàn thân thoải mái mặc cho Lăng Phong hành động.
Lăng Phong ôm chặt cái eo nhỏ nhắn uyển chuyển của nàng, hắn chính là khắc tinh của nữ nhân, khiến mỗi một nữ nhân cùng hắn phát sinh quan hệ đều muốn ngừng mà không được, ngay cả ma giáo thánh nữ Lam Phượng Hoàng cũng không thể là ngoại lệ!
Lúc sáng sớm này xuân quang mê người,, Lăng Phong cùng Lam Phượng Hoàng ròng rã cả một buổi sáng. Thẳng đến lúc khiến cho Lam Phượng Hoàng toàn thân một mảnh uông dương, khí lực tiêu hao, hắn mới thu binh nghỉ ngơi!