Thành Tây Lăng là chốn tiêu hao tiền bạc nổi tiếng tao nhã của Đại Diễn.
Đêm khuya trong thành gió thổi trên mặt nước khẽ động hợp thành sóng lớn, ánh đèn lấp lánh, từng chiếc thuyền hoa đẹp đẽ dạo chơi trên dòng nước, đàn sáo quản huyền tiếng cười vui vẻ của các ca vũ không ngớt bên tai.
Trên một chiếc thuyền hoa lớn nhất, lúc này có hai người khách. Hoa nương xinh đẹp lẳng lơ đa tình cười quyến rũ, đưa tới một ly rượu ngon.
Một tên khách nhân trẻ tuổi trái ôm phải ấp, nghiễm nhiên là bộ dạng mơ mơ màng màng của kẻ say rượu, dáng vẻ hưởng lạc thú vui, còn một tên khác lớn hơn một chút đang nhíu chặt mày đứng ngồi không yên, hoa nương đến gần kính rượu cũng bị gã đẩy ra.
Thân hình hoa nương mềm yếu không xương ngã ngửa trên đất, đôi mắt giận dữ mang theo oán trách nhìn đến khiến người ta lập tức sinh ra lòng thương tiếc.
Gã khách nhân trẻ tuổi khẽ cười một tiếng, “Tam ca, thật nên lấy gương ra cho huynh nhìn xem sắc mặt bây giờ của huynh, giống như con chuột bị dọa vỡ mật vậy.”
“Ngươi gây ra họa lớn rồi!” Lão Tam cắn răng, ánh mắt hung ác.
Người kia chế nhạo, “Đại họa gì chứ? Không phải chỉ đánh một tiểu tử đến lông cũng chưa mọc dài sao, mười mấy ngày trước ở kinh thành huynh đã bị dọa sợ chết khiếp ngay đêm đó liền trốn khỏi kinh, năm ngày trước chuẩn bị về tông môn, huynh lại nói không ổn sợ để lộ hành tung, tạm thời đổi thành đường thủy, hôm qua đến thành Tây Lăng này rồi đáng nhẽ là một nơi để tận hưởng vui sướng, huynh lại nói mấy lời mất hứng, thật xui xẻo!”
“Ngươi……” Lão Tam vô cùng tức giận, “Thật không biết sống chết!”
Người đó bị gã trách suốt cả đường đi, sớm đã thầm tức tối, lúc này lại nghe hắn nói mấy lời quái gở, nộ khí lập tức xông lên, liền đập tay lên bàn, giọng nói lạnh lẽo: “Ta kính trọng huynh thời gian nhập môn dài hơn ta, từng trải nhiều hơn ta mới gọi một tiếng Tam ca, huynh đừng cho rằng người khác cho mặt mũi thì muốn lên mặt, thật sự cho mình là nhất, so về sức mạnh Độc Thất ta trước giờ chưa từng sợ ai! Hơn nữa đừng quên, hôm đó người ra tay, không chỉ có một mình ta!”
Lão Tam còn chưa nói gì, trong ánh mắt nhìn gã mang theo chút đồng tình thương hại không dễ phát hiện, càng nhiều hơn là sự chế giễu.
Thường nghe người ta nói, nghé con mới sinh không sợ hổ, nói như vậy, sợ chính là nói Lão Thất rồi.
Ân oán của Lĩnh Nam Môn bọn họ cùng với Thượng Thanh Tông nếu muốn truy cứu ngọn nguồn, ai cũng nói không rõ nguyên nhân bắt đầu từ đâu. Chỉ được biết đôi câu vài lời do các tiền bối trước lưu lại, hơn trăm năm trước hai môn phái vẫn được xem là thế lực ngang nhau. Bây giờ, từng thế hệ Thượng Thanh Tông quyền lực càng mạnh, Lĩnh Nam Môn lại ngày một suy tàn, bên này hạ xuống bên kia lên cao sớm đã không thể so sánh được với nhau nữa.
Lĩnh Nam Môn có kẻ địch mạnh như Thượng Thanh Tông như vậy mà có thể tồn tại đến ngày hôm nay, không phải là bởi vì môn đồ có sở trường về độc, khiến cho người của Thượng Thanh Tông khoanh tay bó gối mà là đối phương sớm đã không để bọn họ vào mắt, cho dù đôi bên hận thù cũng chỉ xem như gặp phải loài giun dế mà thôi!
Gọi là kẻ địch cường mạnh kỳ thực chỉ có phía bên Lĩnh Nam Môn thừa nhận, dẫu sao trong mắt đối phương, bọn họ bây giờ e rằng ngay cả làm đối thủ cũng không xứng.
Những môn đồ từng trải đối với việc này trong lòng đều biết rõ, thường thường những người trẻ tuổi mới nhập môn vừa nghe nói đối địch với Thượng Thanh Tông như vậy đã bị nỗi hưng phấn che mờ hai mắt, cả ngày đều tìm cách đánh bại Thượng Thanh Tông vì giấc mộng nổi danh thiên hạ.
Bọn chúng không biết, nguyên nhân Thượng Thanh Tông nổi danh vì chính đạo nhưng rất nhiều lúc ngay cả con đường bất chính cũng không bằng lòng đi vào, ngoài việc bọn họ đều giống như quái vật có võ lực cao cường ra còn bởi vì mỗi một người họ như chó dại, vừa va vào dù là chân trời góc bể đều không chết không thôi.
Tháng trước, gã với lão Thất đến kinh thành làm việc vừa vặn nghe nói đệ tử nhỏ nhất của Thượng Thanh Tông cũng ở trong kinh, đại khái lúc đó lão Thất đã nổi lên suy nghĩ cho nên mới luôn mượn cớ ở lại.
Buổi tối vào hôm xảy ra việc, lão Thất lộ vẻ hưng phấn khác thường còn mời gã ra đường uống rượu, gã không nghi ngờ gì cho đến khi gặp tiểu đệ tử Thượng Thanh Tông đi một mình.
Lão Thất không hề nghe gã phân trần, trực tiếp xông thẳng lên phía trước.
Gã ở một bên nhìn vừa hận vừa vội, sau đó thấy lão Thất không địch nổi, biết sự tình đã phát sinh muốn vãn hồi cũng không được chỉ có thể ra tay đọ sức, nếu có thể diệt khẩu dứt khoát hoặc là vẫn có cơ hội sống, thế là cũng tiếp tay xông vào.
Không ai ngờ đối phương tuy chỉ mười lăm mười sáu tuổi mà võ nghệ trên người lại khiến người khác không dám xem thường, hai người bọn họ liên thủ cũng chỉ khiến người đó bị thương một ít, còn để cậu ta trốn đi mất.
Lão Thất còn muốn đuổi theo, gã biết đánh một lần không thành, muốn đánh thêm nữa e là không có cơ hội như vậy nữa, lập tức quyết định ngay cả hành lí cũng không thu nhanh chóng rời kinh.
Trên đường thay đổi đường đi nhiều lần, gã vốn cho rằng cho dù có truy binh cũng đã bị bỏ xa rồi, nhưng thời gian từng ngày qua đi cơn khủng hoảng trong lòng gã không cách nào giảm bớt, đến đêm nay vẫn luôn có một loại sợ hãi khiến lông tơ dựng đứng, lại thấy lão Thất cái gì cũng không biết chỉ lo vui vẻ hưởng lạc, tâm tình càng trở nên hỗn loạn như tàn nhẫn tuyệt vọng, mờ mờ ảo ảo, lại như hiểu rõ cuối cùng cũng đến rồi hoặc có lẽ nơi sâu thẳm trong lòng gã ý thức được bản thân không tránh được kiếp nạn này, tất cả sự đấu tranh trốn chạy chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Hai người đều không nói chuyện, hoa nương cũng không dám lên tiếng, một lúc sau một hoa nương xinh đẹp nhất trong đó bỗng nhiên dịu dàng cười nói: “Gia, hôm nay là mười lăm, Nguyệt nhi bồi gia ra ngoài ngắm trăng được không?”
Độc Thất quay đầu nhìn hoa nương đó, thấy vẻ mặt lẳng lơ ấy, dáng vẻ xinh tươi, mới nhếch môi cười, trong lời nói chứa đầy hàm ý: “Được, muốn xem trăng, cũng muốn xem Nguyệt nhi, gia cùng nàng vui vẻ xem.”
“Gia thật xấu nha!” Nguyệt nhi hờn dỗi.
Hai người ôm ôm ấp ấp, vui đùa ầm ĩ đi khỏi.
Hoa nương còn lại chần chừ một lúc, lại muốn đi lên kính rượu lão Tam thì bị gã khoác tay cho toàn bộ lui hết.
Gã một mình ngồi trong thuyền hoa, ngửa đầu, rót từng ly rượu uống cạn.
Nửa ngày sau, bỗng phát hiện ra điều khác thường, không biết bắt đầu từ lúc nào trong thuyền hoa này ngoài tiếng nuốt của gã, còn lại không còn âm thanh nào khác nữa.
Lão Tam lập tức hoảng sợ, nắm chặt đao bên người, thận trọng gọi một tiếng: “Lão Thất?”
Không có bất kỳ tiếng đáp lại, ngay cả giọng nói nũng nịu của hoa nương cũng sớm dừng rồi.
Gã cắn răng, lại rót một ly rượu, bước chân không ổn định đi ra ngoài.
Trên sàn thuyền người nằm rải rác, các hoa nương giống như đã ngủ rồi, duy chỉ có lão Thất thất khiếu đỏ máu, chết không nhắm mắt.
Đệ ấy được gọi là Độc Thất, nhưng cuối cùng lại tự độc chết bản thân.
Lão Tam cảm giác bản thân lại không cảm thấy bất ngờ chút nào, lảo đảo đi lên giúp sư đệ nhắm mắt, lại nghiêng ngả đứng dậy nhìn bóng hình không biết từ lúc nào rơi trên mạn thuyền, giống như một con chim ưng cực lớn.
Bóng đen liếc nhìn gã, lão Tam càng cảm thấy bản thân dường như bị đóng băng lại, nhưng gã rất nhanh phát hiện thứ đối phương nhìn không phải là gã, mà là thanh đao trong tay gã.
“Một đao đó, là ngươi cắt.”
Lời này không đầu không đuôi, nhưng lão Tam biết hắn nói là vết đao trên người tiểu đồ đệ Thượng Thanh Tông. Lão Thất hạ độc đối phương, gã cho đối phương một đao, bây giờ đều nên hoàn trả lại rồi.
Điều cuối cùng gã nghe được ở trên thế gian này là câu nói lạnh lùng đó, sau khi nghe thấy thì một đường sắc bén chợt hiện trước mắt, sau đó không còn bất kỳ cảm giác gì nữa.