“Tiên, tiên sinh......” Chử Thanh Huy trốn không được đành cố gắng bình tĩnh, yếu ớt gọi hắn một tiếng.
Một lúc sau mới nghe Diêm Mặc đáp lời: “Bệnh rồi?”
Từ lúc quen biết tới nay đây là lần đầu tiên được hắn quan tâm, những cảm xúc rối bời trong đầu Chử Thanh Huy đột nhiên bị xua tan hết, tâm tình hoảng loạn bắt đầu bình tĩnh lại, không biết do đâu mà xuất hiện một loại vui vẻ đến ngay cả bản thân nàng cũng không cảm thấy được, nụ cười trên mặt đã trở nên cực kỳ xán lạn: “Không có, để tiên sinh lo lắng rồi.”
Diêm Mặc không nói gì, sau một hồi im lặng lúc này mới lấy trong ngực ra bình bạch ngọc cổ nhỏ, “Đây là cố nguyên hoàn.”
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, do dự nói: “Cho ta sao?”
Diêm Mặc gật đầu, hắn đã sớm nhìn ra cơ thể cục bột này yếu ớt, tuy đã điều dưỡng qua nhưng so với người bình thường vẫn còn yếu, chỉ nhìn chiều cao thì biết.
Hắn ngó đỉnh đầu trước mắt, lại nhìn ngực của mình thầm so sánh chỉ cao đến đây thôi sao.
Việc này vốn không có quan hệ với hắn nhưng Đại tướng quân cảm thấy không nên nợ ân huệ, ăn nhiều điểm tâm của cục bột như vậy còn nhận của người ta hai túi tiền, tuy không phải hắn chủ động nhưng suy cho cùng nhận đồ từ người khác thì phải giúp người ta. Vì vậy, gặp lại người hai ngày qua không đến võ trường cộng thêm nghe tiểu đệ tử lẩm bẩm nói không biết a tỷ có phải bị bệnh rồi không, sau khi Đại tướng quân quay về liền lục lội tìm ra thuốc viên chủ yếu dùng để bồi bổ thân thể được lấy từ sư môn đến, giấu ở trong ngực cả một buổi sáng lúc này mới đưa ra.
Chử Thanh Huy vẫn có chút ngơ ngác chậm chạp duỗi tay ra nhận lấy, bình bạch ngọc lớn bằng bàn tay có lẽ đã được giấu ở trong ngực rất lâu, thân bình vẫn còn độ ấm giống như một cái lò giữ ấm nhỏ trong tay khiến nàng vô thức nắm chặt lại.
“Mỗi ngày một viên.” Diêm Mặc dặn dò xong, xoay người đi ngay.
Mắt thấy hắn đã đi được vài bước Chử Thanh Huy mới tỉnh táo lại, bây giờ nàng sớm đã quẳng hết nổi hoảng sợ mờ mịt hai ngày qua ra sau đầu, cả người trên dưới chỉ còn lại vui mừng, chạy vài bước nhỏ đuổi theo, vui vẻ nói: “Cám ơn tiên sinh!”
Diêm Mặc cúi đầu nhìn nàng, mặt nhỏ ngửa lên có chút thịt, mắt đen nhánh long lanh híp thành hai vầng trăng cong, môi đỏ mềm mại vểnh lên lộ ra hàm răng trắng đều.
---- Đáng để vui vẻ như vậy sao?
Hắn lại không hiểu lí lẽ tình người cũng không biết cục bột trước mắt được thương yêu nhất là viên minh châu thật được nâng ở trên tay, thường ngày nhận được không biết bao nhiêu lễ vật từ người khác, bây giờ vì một bình thuốc không đáng giá mà có thể được nàng xem trọng vậy sao?
Chử Thanh Huy không biết trong lòng hắn nghĩ gì chỉ đem bình ngọc nắm chặt trong tay, vừa rồi đổi theo Diêm Mặc lại sợ không cẩn thận làm vỡ bình thuốc, bèn dừng lại cẩn thận từng li từng tí thu vào trong tay áo, ước lượng vài lần xác định không thể va chạm lúc này mới yên tâm.
Diêm Mặc nhìn thấy sự cẩn trọng trân quý của nàng, không hề nói gì chỉ lúc nàng tiếp tục đuổi theo, bước chân chậm lại một cách không dễ nhận ra.
Chử Thanh Huy đi bên cạnh hắn bước chân nhẹ nhàng, thấy mấy người Chử Tuân đang đứng tấn thì mỉm cười vẫy tay với bọn họ, trước kia nàng sợ làm phiền nên đều im lặng đợi đến lúc bọn họ nghỉ ngơi.
Chử Tuân toét miệng cười với nàng, có lẽ là nín thở rồi trút ra một hơi, người đứng không vững dọa hắn không dám nhìn sắc mặt tiên sinh, vội đứng yên lại.
Diêm Mặc đi qua, hắn cũng không nói chuyện chỉ cầm cây gậy nhỏ trong tay từ từ đến gần, lập tức khiến bọn họ biết tư thế của bản thân không đúng ở chỗ nào, theo lời hắn chỉ ra mà vội vàng sửa lại.
Chử Thanh Huy ngồi ở bên bàn đá hắn thường ngồi, đôi chân khẽ lắc lư, chống khuỷu tay đỡ lấy mặt tròn cười tủm tỉm nhìn.
Diêm Mặc chỉ dạy xong quay người liền đối diện với đôi mắt chứa ý cười của nàng, hai người đều ngớ ra lại cùng lúc xoay đi.
---- Rốt cuộc là điều gì, đáng để vui vẻ như vậy?
Vấn đề này nếu hắn hỏi ra, e rằng bản thân Chử Thanh Huy cũng không biết đáp án.
Nàng đỏ cả mặt, bởi vì đón nhận ánh mắt đó bỗng nhiên trong ngực đập loạn, trong lòng đã nhảy nhót lại có vài phần mong đợi nhưng mà rốt cuộc mong đợi điều gì? Cố suy nghĩ lại tìm không ra manh mối, nàng không khỏi lại phiền não nhíu mày.
Trong lúc đó, Diêm Mặc đã đi đến ngồi xuống đối diện nàng, thấy nàng nhăn mặt nhíu mày, còn chưa kịp nghi hoặc đã thấy nàng bỗng lộ ra nụ cười.
Thế là Diêm Mặc im lặng không nói.
Cho cung nhân dâng hộp cơm lên, ngoại trừ điểm tâm, hôm nay Chử Thanh Huy còn mang đến một ấm trà ngon. Lấy tách trà bày ra, đổ ra một tách nước trà màu xanh lục, nàng cười xảo quyệt, “Đây là mẫu hậu đích thân ngâm cho phụ hoàng uống, bị ta mang qua đây. Dùng trà ăn cùng bánh vân đoàn so ra mùi vị càng ngon, tiên sinh dùng thử đi.”
Diêm Mặc cầm lên một miếng bánh vân đoàn bỏ vào trong miệng, những ngày gần đây hắn đã luyện ra được một bản lĩnh, mặc kệ điểm tâm lớn bao nhiêu, sau khi bỏ vào miệng nhai nhiều nhất hai cái không cần đợi vị ngọt tràn ra, đã có thể nuốt xuống ngay.
Chử Thanh Huy nhìn động tác của hắn, vội nói: “Tiên sinh chậm đã, không phải ăn như vậy đâu, ngài nên uống trước một ngụm trà, đợi mùi trà trong miệng chưa tan lại cắn một miếng bánh vân đoàn, sau khi nuốt xuống lại uống một ngụm trà. Ta đã thử qua rất nhiều lần rồi, cách ăn này ăn rất ngon!”
Động tác bị ngăn chặn, Diêm Mặc hơi nghiêng đầu nhìn xuống bàn tay nhỏ trắng đang đè lên cổ tay hắn.
Chử Thanh Huy không biết gì, một tay khác đưa tách trà qua, mắt đầy mong đợi: “Tiên sinh thử đi.”
Tay nhỏ trên cổ tay mềm mại không có sức, lực cản này đối với hắn mà nói gần như không tồn tại nhưng mặc kệ thế nào cũng không thể không chú ý.
Thấy hắn nhận trà, Chử Thanh Huy rút tay về chống cằm nhìn hắn.
Tầm mắt của Diêm Mặc không tự giác nhìn theo tay nàng, đợi đến khi mắt đối diện với nàng thì dừng lại một lúc mới dời mắt đi.
Dựa theo cách nàng nói, uống trà trước rồi ăn điểm tâm, lại uống trà.
Trước giờ đối với chuyện ăn uốn, hắn mù tịt không biết gì, yêu cầu đối với thức ăn cũng đơn giản, trước sau chỉ cần ăn no là được. Nhưng không thể phủ nhận, thức ăn giống nhau cách ăn khác nhau, mùi vị khác nhau rất nhiều.
“Như thế nào?” Thấy đặt tách trà xuống, Chử Thanh Huy lập tức truy hỏi.
Diêm Mặc gật đầu, “Không tệ.” Lần này là thật lòng cho rằng không tệ.
Chử Thanh Huy đắc ý lắc lư đầu, “Cách ăn này là tự ta nghĩ ra đấy.”
Nàng cũng bưng tách trà, nhấp một ngụm trà trước, ngậm trong miệng thưởng thức một hồi mới từ từ nuốt xuống rồi mới cắn một miếng bánh vân đoàn, thỏa mãn đến híp cả mắt.
Diêm Mặc không ăn nữa, chỉ nhìn nàng.
Động tác giống nhau, không cùng một người làm, hiệu quả cũng khác biệt một trời một vực. Thức ăn tinh tế đẹp đẽ, cách ăn lịch thiệp rườm ra, cử chỉ nho nhã tùy tính, không ngừng thức tỉnh hắn, cục bột và hắn là hai loại người, ngăn cách ở giữa là cái hào của trời đất.
Trước lúc Chử Thanh Huy nhìn qua hắn đã dời tầm mắt đi, cụp mắt nhìn nửa miếng bánh vân đoàn trên tay nửa ngày sau mới chậm chạp đưa vào trong miệng, nhai kĩ nuốt chậm. Dường như quá ngọt ngấy, mắt sắc hơi híp lại.
“Ơ, tiên sinh người có phải đã quên uống trà trước rồi không?” Chử Thanh phát hiện thấy nước trà trong tách hắn đã hết, vội đổ thêm một ít.
Nước trà vào miệng vị ngọt ngấy tiêu tan, lúc đầu đắng sau lại ngọt.
Diêm Mặc uống cạn nước trong tách, Chử Thanh Huy cũng không cảm thấy hắn uống nhiều, cười tít mắt lại đổ thêm một tách.
“Đa tạ.” Diêm Mặc nói.
Chử Thanh Huy vui vẻ lắc lư đôi chân, “Hiếm thấy tiên sinh thích như vậy. Trong cung của ta cũng có rất nhiều trà đều là phụ hoàng mẫu hậu thưởng cho, trước kia một người uống không thú vị nên không dùng đến, nếu tiên sinh thích sau này mỗi ngày ta đều ngâm một ấm đến. Mỗi loại trà đều có mùi vị khác nhau, bánh ăn với trà cũng không hoàn toàn giống, đợi khi trở về ta thử chọn trà và phối hợp với điểm tâm phù hợp. Tiên sinh có thích trà gì không? Chỗ ta loại nào cũng có Long Tĩnh, Mao Phong, Hoàng Nha, Hỏa Thanh......”
Nàng nói tên từng trà thuộc như lòng bàn tay, giọng nói mềm mại trong vắt vui thích êm tai.
Diêm Mặc không thích nói chuyện cũng không thích người khác nói nhiều, ở chỗ hắn nhẹ thì bị đánh nhẹ, nặng thì đánh mạnh, người bị hắn đánh lần sau gặp lại hắn cả đuôi và miệng đều kẹp chặt lại, như thế mới không thể tiếp tục làm phiền. Nhưng trước mắt, hắn phát hiện bản thân một chút suy nghĩ muốn động thủ cũng không có, không những không muốn động thủ mà hắn còn luôn gật đầu, giống như muốn người ở đối diện có thể tiếp tục nói.
Chử Thanh Huy xác thật nói đến hăng say, thẳng đến khi nhang hương bên cạnh cháy hết, đám người Chử Tuân đứng tấn xong mỗi người hoan hô ra tiếng, nàng mới tỉnh táo phát hiện bản thân trước đó quá vui vẻ, quả là không giữ được thái độ đúng mực.
Ngại nhìn vẻ mặt của Diêm Mặc thế nào, nàng đứng dậy, mặt hơi nóng, “Ta đi xem tiểu Tuân.” Rồi vội đi khỏi.
Chử Tuân đang chạy về phía nàng, vừa chạy vừa mong đợi nói: “A tỷ a tỷ, hôm nay có bơ lạc không?”
“Hôm nay có nhưng mà mẫu hậu nói rồi, hai ngày hôm qua và hôm nay đệ đều ăn bơ lạc, ngày mai không thể cho đệ ăn nữa.” Chử Thanh Huy bình tĩnh ra hiệu cho cung nhân mang điểm tâm chia cho mọi người.
“Quá tốt rồi!” Chử Tuân làm gì quản được đến ngày mai, hôm nay có thể ăn là được rồi.
Chử Thanh Huy lắc đầu, lấy khăn giúp hắn lau mặt.
Trong miệng Chử Tuân đầy đồ ăn, nói không rõ ràng: “A tỷ, đợi đệ ăn xong sẽ đánh quyến cho tỷ xem, hôm nay đệ thuần thục hơn hôm qua rồi, trừ tiên sinh, tính ra đệ là người đánh tốt nhất!”
“Đừng có khoác loác.” Chử Thanh Huy cười trêu, trong lòng lại đang nghĩ, không biết lúc tiên sinh đánh quyền có dạng gì, giống với ngày hôm đó lyện thương sao?
“Không phải đâu mà!” Chử Tuân không phục, “A tỷ đợi xem là biết thôi!”
Thấy đệ đệ cố chấp, Chử Thanh Huy thân làm trưởng tỷ đương nhiên không thể chấp nhặt, khoan dung nói: “Được được, Tiểu Tuân lợi hại nhất, tỷ sẽ đợi xem.”
Chử Tuân đắc ý ngẩng đầu, khóe miệng không nhịn được cong lên cười.
Bên này nói cười vui vẻ, ở một nơi khác bên bàn đá chỉ còn lại một mình Diêm Mặc. Hắn cầm lấy tách trà, dùng hai ngón tay cầm tách trà xoay từ từ, không biết đang suy nghĩ điều gì.