Trong nhất thời Chử Thanh Huy nhìn tới ngẩn người.
Trước giờ nàng luôn biết rõ Diêm Mặc không giống với những người đàn ông khác, lần đầu tiên gặp mặt đã cho nàng cảm giác như vậy, từ nhỏ đến lớn bên cạnh nàng chưa từng xuất hiện người như thế.
Hắn im lặng ít nói, xa lánh mọi người, dường như hoàn toàn xa lạ với tất cả mọi người nhưng lại khiến cho người ta khó có thể xem nhẹ, ánh mắt không tự giác dừng lại ở trên người hắn.
Mà hôm nay, cảm giác này càng rõ ràng.
Chử Thanh Huy đột nhiết biết nguyên nhân là gì, bởi vì hắn là chim ưng cô độc, chim ưng sao có thể bầu bạn với loài chim khác?
Hắn không thuộc về nơi này, không thuộc về hoàng cung uy nghiêm cao lớn, không thuộc về đô thành phồn hoa náo nhiệt càng không thuộc về thế tục vui cười sân si. Người như vậy, hắn có một thế giới của riêng mình không muốn người khác tự tiện xông vào, mang đi điều tự hắn cho rằng là vui vẻ.
Chử Thanh Huy do dự không vào, nhất thời không biết có nên xuất hiện hay không.
Nàng hơi nhúc nhích chân định rời khỏi, nhưng lúc này Diêm Mặc chậm chạp thu thế, liếc mắt nhìn sang bên này.
Chử Thanh Huy lập tức đứng yên một chỗ, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một suy đoán, không biết người khác cũng giống như nàng không cho rằng thế giới của hắn không muốn người khác tham dự vào, cho rằng sở thích của hắn buồn tẻ như vậy cho nên đến bây giờ cũng không có người xông vào địa bàn của hắn, không có người mang đến cho hắn nhiều phiền toái thế là khắp người hắn càng hiu quạnh buồn tẻ.
Trước mắt dường như lại xuất hiện cảnh tượng tay áo của hắn phất phơ trong tuyết, Chử Thanh Huy lại xoay chân, lần này kiên quyết đi vào phía trong võ trường.
Nàng nghĩ, cho dù tiên sinh rốt cuộc nghĩ như thế nào, rốt cuộc muốn người khác làm phiền hay không, nàng cũng đã làm phiền hắn rồi vậy thì làm phiền đến cùng thôi.
Diêm Mặc đánh xong một bộ thương pháp, thuận tay ở phía sau hất lên, một lúc sau cây thương dài vốn nằm trong tay hắn, lúc này đã cắm vững trên giá sắt ở góc tường.
Chử Thanh Huy một mặt đi thẳng đến trước mặt hắn, một mặt nghe Tử Tô đáp lời.
Vốn dĩ, Thái tử hôm nay đã không cần đến Hàm Chương điện, hắn không đến bạn đọc của Thái tử đương nhiên cũng không cần đến, trong Hàm Chương điện chỉ còn lại một đám trẻ con chưa đến mười tuổi. Bài tập của bọn họ nhẹ hơn so với Thái tử rất nhiều, môn võ buổi chiều cũng kết thúc từ sớm rồi, Nhị hoàng tử lúc này đang ở Đông cung Thái tử ôn luyện bài tập, đợi lát nữa với Thái tử cùng về Tê Phượng cung dùng bữa tối.
Tử Tô nói xong liền lui sang một bên, Chử Thanh Huy đón lấy hộp cơm đặt ở trên bàn đá, chớp mắt nói: “Hôm nay đến khá muộn, tiên sinh có thể đã đói rồi? Ta đem đến một phần lớn bánh Vân Đoàn đây.”
Vừa nghe nói đến mấy chữ bánh Vân Đoàn, Diêm Mặc liền cảm thấy dường như trong cuống lưỡi lại nổi lên một trận ngọt ngấy, trước giờ hắn không sợ đắng, lúc nhỏ luyện võ bị thương phải uống từng bát thuốc thuốc lớn mà hắn đến cả mày cũng không buồn nhíu nhưng lúc này lại có kích động muốn nhíu mày, trong lòng nổi lên ý nghĩ muốn lùi bước. Phải biết, cho dù đối mặt với kẻ địch mạnh nhất, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ rút lui, hiện tại lại bị bánh Vân Đoàn trắng mềm đánh bại.
Chử Thanh Huy không biết gì, vui vẻ lấy bánh Vân Đoàn ra, tranh công nói: “Hôm nay lộ trình đi nhanh hơn so với ngày thường, tiên sinh mau xem, vẫn còn nóng đấy.”
Nàng nói xong, dường như nghĩ ra điều gì, nhìn Diêm Mặc mới luyện xong võ, trên mặt còn vương giọt mồ hôi, che miệng cười: “Hôm nay tiên sinh so với bánh Vân Đoàn còn nóng hơn.”
Diêm Mặc im lặng không nói chuyện, từ ngày hôm đó chủ động ăn vài miếng bành Vân Đoàn, dường như đã mở ra cơ quan gì đó, nàng ở trước mặt hắn càng ngày hoạt bát hơn bây giờ đã ngang nhiên dám cười hắn rồi.
Không chỉ riêng hắn, Tử Tô cũng khó hiểu, chính mắt nàng thấy sự biến đổi giữa công chúa với sư phó dạy võ, rốt cuộc cũng chưa hiểu rõ lúc đầu công chúa với nàng ấy đều sợ hãi giống nhau, sao bây giờ không sợ nữa rồi?
Chử Thanh Huy đẩy cái đĩa, “Nhân lúc còn nóng tiên sinh ăn đi.”
Diêm Mặc không thích ăn, nếu hắn không muốn ăn đương nhiên chẳng ai có thể ép được hắn nhưng trước mắt, hắn lại mặt không biểu cảm cầm lấy một cái bỏ vào trong miệng, sau đó trước lúc Chử Thanh Huy muốn mở miệng thì đẩy đĩa đến trước mặt nàng, “Ngươi ăn.”
Trong lòng Chử Thanh Huy mâu thuẫn một lúc, lập tức vui vẻ cầm lên một miếng bánh Vân Đoàn, một hơi cắn xuống hạnh phúc đến híp cả mắt.
Gần đây vì lễ cập kê, nữ quan ti lễ vì phòng ngừa thể trạng của nàng đẫy đà quá mức, sợ ảnh hưởng đến việc quan trọng nên hạn chế cung cấp điểm tâm ngọt ở Vĩnh Lạc cung, chỉ cho phép nàng ăn một ít điểm tâm mặn hoặc nhạt, bản thân thích ăn đồ ngọt mà hoàn toàn không được đụng, nhịn đến ngày hôm nay đã sớm không nhịn được nữa.
Nàng cắn từng chút ăn hết nửa cái bánh Vân Đoàn, vừa muốn gọi Diêm Mặc ăn thêm lại thấy hắn không biết từ đâu mò ra một cây chủy thủ với một tấm vải đen, cúi đầu toàn tâm toàn ý lau chùi.
Cây chủy thủ đó Chử Thanh Huy đã thấy qua rất nhiều lần, hầu như mỗi lần gặp Diêm Mặc hắn đều đang lau chùi cây chủy thủ này, giống như là đối đãi với bảo vật vô giá vậy. Nhưng trên thực tế, cây chủy thủ đen nhánh kia bình thường không có gì lạ, đến cả một chút hoa văn trang trí cũng không có, hiện tại nhìn không ra chỗ nào có giá trị.
Nhưng mà, Chử Thanh Huy trước giờ không hề cho rằng đồ không có giá trị thì không có giá trị gì. Giống như nàng thích kẹo hoa hồng nhất, nếu ra ngoài cung mua, một hai nén bạc có thể mua được rất nhiều nhưng lúc nàng tặng người khác cũng không vì chỉ có vài viên kẹo mà cảm thấy xấu hổ chút nào, bởi vì đó là thứ nàng rất rất thích.
Nàng nuốt điểm tâm trong miệng xuống, chậm chạp mở miệng: “Cây chủy thủ này, là người thân quan trọng của tiên sinh tặng phải không?”
Diêm Mặc lặng im một lúc, lúc Chử Thanh Huy cho rằng hắn sẽ không trả lời thì hắn lại hơi gật đầu.
Chử Thanh Huy thấy vậy cũng không truy hỏi là ai, sợ đường đột của mình gợi ra sự việc đau lòng của hắn, đổi đề tài nói: “Vừa rồi tiên sinh luyện công nhìn qua rất lợi hại, so với Thái tử ca ca ngày thường luyện không giống chút nào, tiên sinh, người có thể bay không?”
“Không thể.” Diêm Mặc lắc đầu.
“Ơ?” Chử Thanh Huy hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Nhưng mà ta thấy thị vệ của phụ hoàng có lúc sẽ ở trên tường bay đến bay đi, nhìn tiên sinh lợi hại hơn bọn họ rất nhiều, sao không thể bay?”
Diêm Mặc nghiêm mặt nói: “Đó là khinh công, phải dực vào năng lực, không phải bay.”
“Giống nhau cả giống nhau cả. Nói như vậy, tiên sinh biết khinh công?”
“Biết một chút.”
Tuy hắn nói biết một chút nhưng không hiểu vì sao Chử Thanh Huy cảm thấy khinh công của hắn nhất định lợi hại hơn so với những thị vệ kia, lập tức phấn khởi nói: “Tiên sinh người nhìn ta, ta có thể học khinh công không?”
Diêm Mặc đặt chủy thủ xuống, quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Chử Thanh Huy lập tức ngồi thẳng người, ưỡn thẳng lưng, gương mặt nghiêm túc, chỉ là khóe môi vương một lớp đường mà bản thân cũng không biết.
“Ngươi không được.”
Chử Thanh Huy phút chốc xẹp khí thế, ủ rủ nói: “Tại sao?”
“Không được nhẹ lắm.”
Chử Thanh Huy cúi đầu xuống, buồn thiu chọc chọc bánh Vân Đoàn trong đĩa, nửa ngày sau bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của hắn, vỗ má trừng mắt hỏi ngược lại: “Tiên sinh chê ta béo?”