Câu này nói rất nhỏ, mấy người Tử Tô đang cúi đầu ở sau phía sau nàng, không hề nghe thấy.
Diêm Mặc lại nghe rất rõ ràng, hắn nhìn Chử Thanh Huy một cái, gật đầu rồi đi. Bước chân vững vàng, thân hình thẳng đứng không khác gì so với lúc đến, nhưng mấy chữ “nóng hừng hực” lại cứ quanh quẩn ở trong đầu hắn.
Lần đầu tiên hắn nghiêm túc suy nghĩ đến sự tồn tại thần kỳ của phái nữ, là tất cả phái nữ trên khắp thiên hạ đều như vậy hay là chỉ có ý nghĩ trong đầu của cục bột mềm mại kia đặc biệt kỳ quái? Bằng không, đánh giá của người ngoài đối với hắn xưa nay là sát khí bừng bừng, sao đến trong miệng nàng lại thành hơi nóng hừng hực chứ?
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Tử Tô mới dám ngẩng đầu lên, thấy Chử Thanh Huy vẫn còn trông theo phương hướng của Hàm Chương điện, liền nói: “Công chúa, tiên sinh đã đi rồi, chúng ta về Vĩnh Lạc cung thôi.”
“Tô Tô, ta muốn ăn bánh Vân Đoàn.” Chử Thanh Huy bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Tử Tô tuy khó hiểu công chúa vì sao đột nhiên muốn ăn bánh đó, nhưng vẫn cho người đi Hàm Chương điện chuẩn bị.
Chớp mắt đã đến tết, tế xong thiên địa tổ tông trong cung lại bày tiệc trừ tịch, hôm sau chính là ngày nghỉ triều.
Tuy là như thế nhưng mỗi ngày hoàng đế vẫn phải phê duyệt tấu chương, hoàng hậu cũng không rảnh rỗi, mười lăm tháng giêng có một tiệc rượu nguyên tiêu, mười tám tháng giêng là sinh thần của Thái tử và công chúa Xương Hoa, đồng thời cũng là ngày công chúa Xương Hoa làm lễ cập kê, đều cần hoàng hậu chỉ huy sắp xếp.
Chử Thanh Huy đang được nữ quan ti lễ chỉ bảo quy tắc, học thuộc tất cả lễ nghi của lễ cập kê, còn phải bắt chước làm theo lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thái tử cũng không thảnh thơi, đợi hôn sự muội muội định xong hắn liền phải vào triều, trước mắt cần phải nắm chắc tất cả thời gian đi theo phụ hoàng học tập, tránh ở trên triều xảy ra điều gì bất trắc làm mất thể diện hoàng gia.
CNgười duy nhất còn đang nhàn nhã sống qua ngày chính là Nhị hoàng tử chử Tuân, đáng tiếc nhóc tuy rảnh rỗi nhưng phụ hoàng mẫu hậu, Thái tử ca ca cùng a tỷ lại không thể cùng chơi với hắn, chỉ buồn bã luyện viết chữ cho tốt.
Chẳng mấy chốc chính là tết nguyên tiêu, bắt đầu từ thời thái hoàng thái hậu, tiệc nguyên tiêu trong cung đã trở thành buổi tiệc làm mối cho các nam nữ đến tuổi, bây giờ tuy thái hoàng thái hậu không còn nhưng lệ cũ này lại được hoàng hậu tiếp tục làm theo.
Từ trước tết, hoàng hậu đã định xong danh sách tham gia cung yến, đều là các vị tiểu thư và thiếu gia đích xuất của nhà vương công đại thần, tuổi tác không bằng nhau đều ở tuổi mười bốn mười lăm.
Những năm qua cung yến đều do hoàng hậu chủ trì, hoàng đế đến lộ mặt một chút, đợi sau khi mở màn đế hậu liền tay nắm tay rời khỏi, nhường thời gian còn lại cho đám người trẻ tuổi xinh đẹp này, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Sau khi ngự giá đế hậu rời khỏi, bầu không khí trong đại điện lập tức sôi nổi không ít, vốn bọn nam nữ trẻ tuổi đang giữ lễ cung kính cúi đầu lúc này lá gan cũng lớn hơn dám ngẩng đầu lên, nhìn cô nương hoặc công tử đối diện với vẻ mặt xấu hổ.
Bây giờ trong điện địa vị của Thái tử và công chúa Xương Hoa là cao nhất, hai người song song ngồi đầu, một người mặc ngoại bào màu vàng sáng chói, một người mặc áo hoa màu hồng đào còn kế thừa tường mạo xuất sắc từ đế hậu, ngồi ở trong đây thu được ánh nhìn nhiều nhất đương nhiên là hai người bọn họ.
Nhưng Thái tử bây giờ không quan tâm việc này, đối với những chú ý đặt lên trên người hắn cũng không hề phản ứng. Xương Hoa công chúa thì căn bản không biết những ánh mắt ẩn nhẫn lại sôi nổi đó có nghĩa gì.
Nàng đưa mắt nhìn các tiểu thư công tử phía dưới đang phô bày tài nghệ, thường nghiêng đầu nói một hai câu với Thái tử, thỉnh thoảng cũng nhìn sang chỗ của Cố Hành Vân.
Nhưng Cố Hành Vân tựa như không cảm giác được, chỉ lo cúi đầu uống rượu, không hề nhìn nàng.
Chử Thanh Huy nhìn hắn lần nữa, nhịn không được hơi nhíu mày, nói với Thái tử: “Ca ca, bệnh của Cố Hành Vân có phải vẫn còn chưa khỏi không? Hắn lại uống nhiều rượu như vậy, bệnh khỏi sẽ càng chậm rồi.”
Thái tử nhìn Cố Hành Vân, trong mắt mang theo vài phần lạnh nhạt không thể thấy. Mấy người Cố Hành Vân là hầu đọc của hắn, làm bạn hơn mười năm đều có chút tình nghĩa người khác không thể bì được, nhưng phần tình nghĩa này bất luận như thế nào cũng không sánh bằng muội muội song sinh của hắn.
Lúc đầu nghe muội muội chọn trúng Cố Hành Vân, hắn tuy có chút ghen ghét nhưng cũng đồng ý chọn lựa của nàng. Dẫu sao, bạn bè cưới muội muội của mình còn hơn bị một tên tiểu tử lỗ mãng từ đâu chui ra cướp đi mất.
Có điều đoạn thời gian này hành vi của Cố Hành Vân quả thật khiến hắn thất vọng. Hắn đã nghe nói lời đồn ngoài cung, cũng nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Cố Hành Vân đối với muội muội.
Khiến hắn cười nhạt không dứt là Cố Hành Vân một mặt giữ tự tôn của hắn , không muốn để người khác xem thường, mặt khác lại không nỡ để ngày sau nếu thành con rể của đế hậu có thể đem đến vinh hoa phú quý cho hắn. Hắn lại không nghĩ xem, khắp thiên hạ này làm sao có thể có việc tốt như vậy?
Hắn nhớ đến một câu nói lúc nhỏ nghe được từ cung nhân, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Lúc ấy hắn không hiểu, bây giờ nghĩ lại lời khiếm nhã này rất thẳng thắn, dùng để hình dung Cố Hành Vân ngược lại rất phù hợp.
Nếu như sự việc chỉ có như vậy thì cũng thôi đi nhưng điều khiến hắn phẫn nộ nhất là ai cho Cố Hành Vân hắn ta mặt mũi, là ai để hắn có tư cách làm bộ làm tịch như vậy, lại dám lạnh nhạt muội muội hắn?
Hắn ta đã không bằng lòng làm phò mã vậy thì hắn sẽ thành toàn cho hắn ta, đàn ông tốt trong khắp thiên hạ này còn rất nhiều có nằm mơ cũng sùng bái ái mộ muội muội, Cố Hành Vân đã tính là gì?
“Ca ca?” Chử Thanh Huy thấy Thái tử không nói, nghi hoặc gọi một tiếng.
Thái tử hoàn hồn, che nỗi suy tư trong mắt đi lời nói mang chút khó chịu: “Biết muội lo lắng cho hắn, chốc nữa huynh đi khuyên hắn.”
Chử Thanh Huy gật đầu, lại cười nói: “Ca ca cũng uống ít thôi.”
Thái tử vốn đã đưa ly rượu tới bên môi, nghe thấy lời này chỉ có thể buông xuống. Hắn nhìn nét mặt tươi cười của muội muội không chút tâm cơ, thầm nghĩ nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên hắn duỗi tay ra đến ngoài cung, tin rằng cho dù phụ hoàng biết được cũng không thể trách móc hắn.
Không lâu sau cung yến tan, Vương Húc Đông và Tạ Khải đỡ Cố Hành Vân đã hơi say xuất cung.
Thấy xe ngựa của Cố gia rời khỏi, Tạ Khải thở dài một hơi, lo lắng nói: “Bộ dạng này của Hành Vân, thật khiến ta lo lắng. Đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ hắn vẫn chưa nghĩ rõ sao?”
Vương Húc Đông không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn bầu trời ban đêm, hoa tuyết lác đác rơi xuống.
Trước kia lúc Cố Hành Vân ngẩng đầu, trong lòng đang nghĩ gì?
Vương Húc Đông bỗng nhếch khóe miệng, Cố Hành Vân nghĩ gì đã không còn quan trọng. Thiên nga kiêu ngạo vấp ngã liền cho rằng đang gặp khó khăn lớn nhất trong đời, ngã vào trong dòng nước chảy xiết không muốn đứng dậy, hắn ta đã không muốn dậy, hắn không để ý đẩy thêm một cái làm Cố Hành Vân không cần dậy nữa.
Qua nguyên tiêu, một năm này coi như đã qua rồi. Các quan lại bắt đầu thượng triều, học sinh cũng phải quay lại thư viện, Hàm Chương điện khôi phục cảnh náo nhiệt trước đây nhưng Cố Hành Vân lại chưa xuất hiện.
Chử Thanh Huy đến cung hoàng hậu thỉnh an, hoàng hậu cho tất cả mọi người lui xuống, nhìn vẻ mặt ngây thơ của nữ nhi thầm than một tiếng trong lòng.
Chử Thanh Huy cảm nhận được điều gì, ngẩng đầy nhìn hoàng mậu, “Mẫu hậu, sao thế ạ.”
Ấn đường hoàng hậu hơi cau lại, nghĩ lại nghĩ vẫn là quyết định nói đúng sự thật, “Noãn Noãn, hôn sự của con với Cố Hành Vân e là không thành được.”
“Tại sao?” Chử Thanh Huy ngồi thẳng người.
“Cố Hành Vân....... bên người có một nha hoàn thông phòng.”
Đây là việc xảy ra vào đêm cung yến nguyên tiêu, tối đó Cố Hành Vân uống nhiều rượu đầu óc mơ hồ không rõ đã làm chuyện thân thiết với nha hoàn bên cạnh hắn, ngày hôm sau bị nhiều hạ nhân đi vào hầu hạ hắn rửa mặt nhìn thấy.
Ngược lại Cố phủ muốn ép việc này xuống, bí mật xử nha hoàn đó bỏ. Nhưng sau khi tỉnh lại Cố Hành Vân làm việc ngoài dự đoán của mọi người đó là giữ nha hoàn đó giữ lại. Lúc Cố gia đang đang đầu nhất, tin tức này không biết sao lại bị để lộ, lần này thì không cần che giấu nữa.
Tuy hôn sự của Chử Thanh Huy với Cố Hành Vân còn chưa định xong nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ không nói ra, Cố Hành Vân hắn ta là người được công chúa nhìn trúng. Phò mã không giống với đàn ông khác, người khác có thể tam thê tứ thiếp, phò mã thì không được, huống chi bây giờ vẫn chưa thành thân mà trong phòng Cố Hành Vân đã có nha hoàn thông phòng, trừ phi hoàng đế bị mờ tâm trí bằng không sao có thể đồng ý gả nữ nhi yêu quý của mình cho một người như vậy?
Hôm nay, Cố Tương ở ngự tiền thất lễ liền bị hoàng đế xử trí, ra lệnh cấm túc ở trong phủ. Mà Cố Hành Vân bị phong hàn lâu ngày không khỏi, hoàng đế cũng cho ân điển để hắn không cần tiếp tục vào Hàm chương điện hầu đọc, nghỉ ngơi cho tốt.
Thậm chí Cố Tương bị cấm túc phải cấm đến lúc nào, Cố Hành Vân sau nghỉ ngơi khỏe lại còn có hể trở lại Hàm Chương điện hay không, điều này thì không biết trước.
Hoàng hậu vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của nữ nhi.
Chử Thanh Huy nghe xong toàn bộ thì nhíu mày hỏi: “Sau khi sự việc xảy ra, Cố phủ tại sao muốn xử trí nha hoàn đó? Rõ ràng đây không phải lỗi của nàng ấy.”
Nàng nghe nói nha hoàn đó vốn là người hầu hạ bên cạnh Cố Hành Vân, không khỏi nghĩ đến Tử Tô bên cạnh mình và Liễu cô cô trong cung mẫu hậu.
Hoàng hậu ngẩn người một lúc,càng thấy yêu thương sờ đầu Chử Thanh Huy, thở dài nói: “Bởi vì bọn họ muốn đổ toàn bộ lỗi lầm này lên người nha hoàn đó; muốn giấu việc này đi, muốn bảo vệ vị trí phò mã tương lai của Cố Hành Vân, muốn duy trì vinh hoa hưng thịnh của Cố phủ, so với những điều đó một nha hoàn đã tính là gì chứ.”
Mày của Chử Thanh Huy nhíu lại càng sâu, nửa ngày sau mới mở miệng nói: “May là Cố Hành Vân giữ nha hoàn đó lại, hắn tuy làm sai việc nhưng vẫn có vài phần biết đảm đương trách nhiệm.”
Hoàng hậu gật đầu, trong lòng nghĩ mặc kệ là Thái tử hay là Chử Thanh Huy, hoặc là Cố Hành Vân, bọn họ đều là những đứa trẻ tuy có lúc làm sai chuyện nhưng bản tính vẫn rất tốt.
Hoàng hậu suy nghĩ, lại thăm dò: “Noãn Noãn, bây giờ con đối với Cố Hành Vân có nhận xét gì?”
Hoàng hậu nhớ trước đây không lâu, nữ nhi từng nói đối với việc thành thân không hề chờ đợi cũng không chán ghét, nếu Cố Hành Vân thành phò mã của nàng, nàng sẽ cố gắng thích hắn nhưng hôm nay lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này nếu nữ nhi đã lỡ thích Cố Hành Vân vậy thì đã khiến nàng đau lòng buồn khổ rồi.
Chử Thanh Huy đáp: “Cố Hành Vân rất tốt, chỉ là chúng con không có duyên.”
Hoàng hậu cúi đầu dùng mặt cọ má nàng, “Đừng đau lòng, con vẫn có chúng ta mà.”
Chử Thanh Huy lắc đầu, “Con không đau lòng.”
Tuy nói như vậy, hoàng hậu vẫn không yên tâm, lại nói rất nhiều lời an ủi.
Lúc ngọ thiện, hoàng đế đặc biệt dành thời gian đến Tê Phượng cung dùng thiện, giọng điệu nói chuyện với Chử Thanh Huy lại mang theo vài phần cẩn thận, chỉ sợ làm nàng thêm buồn lòng.
Chử Thanh Huy lại giải thích thêm một lần, nói bản thân không để ý.
Nhưng mà nhìn tình hình, đế hậu sao cũng không tin.
Đợi buổi chiều Chử Thanh Huy đưa hộp cơm đến Hàm Chương điện, thấy Thái tử mặt đối với nàng cũng là một bộ dạng cẩn thận dè dặt, trong lòng nàng vô cùng không biết nói gì nữa.