Vì hồi nhỏ Hạ Lương từng bị bắt cóc, sau đó, bà nội của Hạ Lâm gần như bị ám ánh với việc bảo vệ hai đứa cháu trai, khi còn bé bà thuê một đám vệ sĩ đi theo bọn họ, trưởng thành rồi bà dứt khoát điều một vệ sĩ kè kè bên cạnh cháu mình luôn, trừ lúc ngủ ra, toàn bộ thời gian đều dính bên người họ.
Lần này đến trường luyện thi ở thành phố A, cần ở lại đó một thời gian, Chu Sóc coi như là vệ sĩ của cậu, đương nhiên cũng đi theo.
Nhưng vì hai người bọn họ chưa đến tuổi lấy bằng lái xe, nên Hạ Lương chủ động muốn đưa bọn họ đi.
Lúc ngồi trên xe, Hạ Lương nhìn Hạ Lâm qua gương chiếu hậu, hỏi: "Tiểu Lâm, sao gần đây lại chăm chỉ học hành như vậy? Thật khiến để người ta nhìn em với ánh mắt khác xưa."
Thật ra thì Hạ Lương cũng chỉ lớn hơn Hạ Lâm hai tuổi mà thôi, nhưng nhìn anh chững chạc và thành thục hơn Hạ Lâm nhiều.
Vì Hạ Lâm từ nhỏ đã thích dích lấy Tống Diên, tình cảm anh em của hai người họ cũng không thân thiết cho lắm.
Hạ Lương từ nhỏ đã là một học sinh ưu tú, còn được đề cử lên thẳng đại học, mặc dù Hạ Lâm không ngốc lắm, nhưng trước đó phần lớn thời gian đều đi chơi với Tống Diên, nên thành tích cũng chỉ trên trung bình.
Ngày thường hai anh em không nói chuyện nhiều với nhau, mặc dù Hạ Lương không nói ra, nhưng ánh mắt anh nhìn Hạ Lâm, luôn có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*.
* chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Hiện tại Hạ Lâm có ý định nỗ lực thi vào trường y, Hạ Lương là người đầu tiên giơ tay tán thành, không những thế, đến cả việc đến thành phố A để ôn thi, anh cũng chủ động nói muốn đưa bọn họ đi.
Với quan điểm của Hạ Lương, mặc dù nhà bọn họ không mong chờ nhiều lắm vào việc Hạ Lâm xuất sắc hơn người, nhưng có lòng cầu tiến là một việc tốt, bằng cấp kì năng gì, càng nhiều càng tốt, coi như là dát vàng lên mặt nhà mình.
Hạ Lâm vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, hỏi: "Anh, mấy ngày trước em đi kiếm tra đã có kết quả chưa ạ?"
"Em không nói thì anh cũng quên luôn, hôm qua vừa có kết quả, Chu Sóc nhận giúp em rồi."
Chu Sóc ngồi bên cạnh rất tự giác lấy giấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ trong balo ra, đưa giấy cho Hạ Lâm.
Hạ Lâm vội vàng lật nhìn phần chuẩn đoán kết quả, thấy kết quả trên đó đều bình thường, mới nhẹ nhõm thở ra. Xem ra, bệnh kia của cậu sau này mới có, giai đoạn đầu cũng không có triệu chứng gì.
Hạ Lương hỏi: "Gần đây em thấy không thoải mái hả, sao đột nhiên lại muốn kiểm tra não vậy?"
"Ừm, không có gì, mấy ngày trước em hơi đau đầu, nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, không có gì em mới yên tâm." Hạ Lâm nói dối không chớp mắt.
Hạ Lương không nghi ngờ cậu, gật đầu một cái: "Chắc là do thiếu máu đấy, năm ba rồi, phải chú ý sức khoẻ."
Đến thành phố A, Hạ Lương đưa người đến khách sạn mà bọn họ đã đặt trước, dặn dò Chu Sóc phải đi theo Hạ Lâm đến trường luyện thi làm thủ tục đăng kí học, bản thân mình thì về trước.
Chu Sóc tính tình nóng nảy, cũng không có năng khiếu học tập, Hạ Lâm không muốn hành hạ hắn, nên bảo hắn có thể đi dạo quanh trường luyện thi để giết thời gian, đợi đến lúc cậu tan học sẽ đi về khách sạn cùng nhau.
Hai ngày bình thản trôi qua như vậy, đến mờ tối ngày thứ ba, lúc Hạ Lâm vừa tan học, không tìm thấy Chu Sóc ở bên ngoài lớp học, nhưng lại nhìn thấy Tống Diên đang ngồi ở chỗ Chu Sóc hay ngồi, vô lại huýt sáo với cậu một cái.
Hạ Lâm có chút bất ngờ với sự xuất hiện của hắn, nhưng cũng không quá bất ngờ lắm, bước đến hỏi: "Chu Sóc đâu?"
"Tôi bảo nó chạy đi mua đồ uống rồi." Tống Diên coi việc sai bảo Chu Sóc là chuyện đương nhiên.
"..." Hạ Lâm cảm thấy cậu nên dạy dỗ Chu Sóc một chút, dù sao thì mình mới là chủ nhân của cậu, không cần phải coi lời của Tống Diên như thánh chỉ như thế.
Tống Diên đi tới, léo tay Hạ Lâm: "Này, Hạ Lâm, gần một tháng không gặp rồi, chúng ta gặp lại cũng nên có một cái ôm nhiệt tình chứ nhỉ?"
Lúc này Tống Diên vẫn còn là trai thẳng, hoặc là có thể nói, hắn chưa ý thức được bản thân mình có tố chất bị bẻ cong, cho nên hắn nói muốn ôm Hạ Lâm, thì chỉ là một cái ôm đơn thuần giữa hai người bạn thôi.
Nhưng Hạ Lâm lại không thể bình thản tiếp nhận như vậy được.
Dù rằng ở phương diện lý trí cậu đã quyết định cậu và Tống Diên sẽ tách ra, mỗi người một ngả, nhưng về mặt thể xác, cậu vẫn không có cách nào kháng cự lại sức quyến rũ của Tống Diên đang lơ đãng toả ra.
Dù hiện tại Tống Diên, vẫn chỉ còn là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chưa thành niên, nhưng hắn đã cao đến 1m8, cộng thêm bề ngoài anh tuấn đẹp trai cùng với tính cách không chấp nhặt, khiến cho đi đến đâu hắn cũng trở thành tiêu điểm của đám đông.
Vì vậy không đợi đến lúc Tống Diên sáp lại gần, Hạ Lâm đã đẩy hắn ra trước.
Tống Diên ngẩn ra, đột nhiên thẹn quá hoá giận: "Hạ Lâm, cậu bị điên à? Ông đây không so đo cậu lúc trước bội tình bạc nghĩa thế nào, còn đặc biệt mua một thùng các món đặc sản của châu Úc chạy tới thành phố A tìm cậu, cậu lại còn làm mình làm mẩy với tôi. Cậu uống nhầm thuốc hay gì hả?"