Hai ngày qua, Tống Diên vẫn không thể liên lạc được với Hạ Lâm.
Hắn gọi điện cho bạn bẻ hỏi, không ai biết Hạ Lâm ở đâu.
Lúc này Tống Diên mới hiểu, Hạ Lâm đang trốn tránh hắn.
Hắn không quen với cảm giác này.
Trước kia mỗi lần cãi nhau, đều là Hạ Lâm chủ động tới dỗ hắn, mà nay đổi lại, hắn lại không biết nên tìm Hạ Lâm ở đâu.
Tống Diên ngả người lên ghế sofa, nghĩ đến việc nên nhờ đến sự giúp đỡ của nhà họ Tống, hay là nhà họ Hạ.
Thật ra thì hắn chẳng muốn liên lạc với họ nào cả, ban đầu lúc hắn tuyên bố sẽ ở chung với Hạ Lâm, có thể đã bị hai đại gia tộc gạch khỏi sổ.
Nhiều năm như vậy, hắn và Hạ Lâm giống như những người làm công ăn lương bình thường, mỗi người làm việc cho một công ty nhỏ, sống một cuộc sống sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ về nhà.
Hai đại gia tộc cũng không ép hai người bọn họ vào đường cùng, mà bọn họ cũng chưa từng bước qua cửa gia tộc một bước.
Hiện tại hắn ầm ĩ chia tay với Hạ Lâm, nếu như Hạ Lâm trong cơn tức giận đã trở về nhà họ Hạ, hắn nên làm gì đây, chẳng lẽ lại mặt dày tự tìm đến nhà họ Hạ dỗ Hạ Lâm quay trở về?
Tống Diên mới tưởng tượng đến tình cảnh đó, toàn thân đã sinh ra cảm giác kháng cự.
Đúng lúc này, điện thoại hắn reo lên, màn hình hiện lên người gọi đến là Hạ Lương, anh trai của Hạ Lâm, Tống Diên chần chừ một chút, đúng là sợ cái gì vấp ngay phải cái đó.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn ngồi thẳng người, dè dặt nhận điện thoại.
Hạ Lương đi thẳng vào vấn đề: "Tống Diên, có phải cậu và Tiểu Lâm xảy ra chuyện rồi không?"
Tống Diên nghĩ trong đầu, quả nhiên là Hạ Lâm trở về nhà họ Hạ rồi. Trước kia bất kể bọn họ có cãi nhau ầm ĩ đến mức nào, Hạ Lâm cũng không để cho nhà họ Hạ biết, giờ đây, sợ rằng Hạ Lâm thật sự rất tổn thương.
Hắn thở dài, thẽ thọt khúm núm nói: "Anh Lương Lương, em và Hạ Lâm... Đúng là có chút hiểu lầm, là em trách nhầm em ấy, em muốn xin lỗi em ấy, nhưng em ấy không nghe điện thoại của em. Giờ em ấy đang ở chỗ anh đúng không ạ, có thể để em nói với em ấy mấy câu được không?"
Hạ Lương yên lặng trong chốc lát: "Tiểu Lâm không có ở chỗ tôi, tôi không thấy em ấy."
Anh dừng một chút, nói tiếp: "Luật sư Trương nói, hôm nay Tiểu Lâm đến tìm ông ấy, chuyển toàn bộ 10% cổ phần mà bà nội trước khi lâm chung để lại cho em ấy sang cho tôi."
Tống Diên kinh hãi, 10% cổ phần của tập đoàn nhà họ Hạ, là tấm bùa vệ thân cuối cùng của Hạ Lâm ở nhà họ Hạ, nay cậu đã chuyển hết cho Hạ Lương, coi như đã cắt đứt hết đường lui của mình, sau này nếu gặp phải chuyện gì khó khăn, cậu sẽ tứ cố vô thân.
Nhưng hắn không nghĩ được, mình và Hạ Lâm cãi nhau chia tay, tại sao lại khiến cho Hạ Lâm vạch rõ ranh giới với nhà họ Hạ? Hai điều này dường như không liên quan đến nhau.
Hắn vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ, chỉ nghe Hạ Lương tiếp tục nói: "Tôi nghe luật sư Trương nói, hôm nay thấy Tiểu Lâm, thấy sắc mặt em ấy rất kém, hỏi tại sao em ấy lại muốn chuyển nhượng cổ phần, em ấy không chịu nói. Sau khi làm xong thủ tục, em ấy đã vội vã rời đi. Tôi không liên lạc được với em ấy, cho nên mới gọi điện hỏi cậu, tôi muốn biết, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì."
Tống Diên do dự một chút, vẫn kể tường tận câu chuyện ra.
Hạ Lương nghe xong, đột nhiên hỏi: "Tống Diên, cậu nói thật cho tôi biết, nếu như giờ Dư Lạc Đồng vẫn còn độc thân, hoặc là chia tay với Đới Duy, có phải cậu sẽ không do dự mà quay lại với Dư Lạc Đồng không?"
Tống Diên không trả lời, thực tế, trước khi hắn thấy Đới Duy, đúng là hắn đã có suy nghĩ đó.
Hạ Lương tìm được câu trả lời trong sự im lặng của hắn, chất vấn: "Tiểu Lâm hi sinh bao nhiêu thứ vì cậu như vậy, cậu vẫn chỉ coi nó là người thay thế thôi hả?"
Tống Diên há miêng, nhưng không thể tìm được lời nào phản bác.
Cuối cùng, Hạ Lương tức giận ngắt điện thoại.
Tống Diên chán nản ngã lên sofa, vắt tay lên che mắt.
Trước đó hắn nghĩ là Hạ Lâm lừa dối mình, cho nên hùng hùng hổ hổ đuổi Hạ Lâm đi, kể cả có theo đuổi Dư Lạc Đồng một lần nữa, hắn cũng không thấy bản thân mình có gì sai.
Giờ hắn phát hiện ra tất cả đều là hiểu lầm, không đề cập tới sự tồn tại của Đới Duy, nếu như Dư Lạc Đồng vẫn độc thân, hắn có thể yên tâm, thoải mái buông bỏ Hạ Lâm để theo đuổi Lạc Đồng không?
Thành thật mà nói, hắn không biết.
Dư Lạc Đồng là chấp niệm suốt bao nhiêu năm qua của hắn, nhưng Hạ Lâm lại là người bầu bạn vẫn luôn ở bên cạnh hắn, cũng chấm một nét bút đậm trong lòng hắn, nếu như đặt hai người ở vị trí ngang bằng để cho hắn lựa chọn, hắn thật sự không biết nên chọn ai.
Cũng may là giờ Dư Lạc Đồng đã tìm được bến đỗ cho mình, hắn cũng không cần phải lưỡng lự chọn lựa mà phiền lòng.
Hiểu ra những điều này, hắn mở phần trò chuyện Wechat của Hạ Lâm ra, nhìn tin nhắn của mình vẫn trơ trọi không có ai trả lời lại, thở dài, lại gửi thêm một tin nhắn nữa: "Hạ Lâm à, anh sai rồi, em trở về đi."
Vẫn không có tin nhắn trả lời.
Hắn nghĩ, có lẽ Hạ Lâm vẫn đang giận hắn, để mấy ngày nữa, đợi cậu bớt giận...
Hắn trăn trở trên sofa một lúc lâu, bấm điện thoại gọi cho Hạ Lương.
"Gì?" Hạ Lương tức giận hỏi.
"Ừm," Tống Diên quanh co, "Anh Lương, nếu như Hạ Lâm chủ động liên lạc với anh, hay là anh tìm được tung tích của Hạ Lâm, phiền anh nói với em một câu."
Hạ Lương dường như vẫn chưa nguôi giận, hừ lạnh một tiếng, lại ngắt điện thoại.
Tống Diên biết Hạ Lương như vậy coi như đã đồng ý, trong lòng thả lỏng hơn không ít.