Mặc dù bên tai yên tĩnh hơn một chút, nhưng cả người Hạ Lâm vẫn mệt mỏi mê man, cậu nằm trên giường, mi mắt dán lại.
Trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy hình như Chu Sóc đang nói chuyện với người nào đó ở bên ngoài, âm thanh đè xuống thật thấp. Đối phương nhỏ giọng, dường như đang năn nỉ cái gì đó, nhưng Chu Sóc vẫn chỉ lặp đi lặp lại 'Không được, không được'.
Hạ Lâm dần dần tỉnh lại, hỏi: "Chu Sóc, ai ở bên ngoài đấy?"
Chu Sóc đi tới cửa, nhỏ giọng nói: "Nhị thiếu gia, cậu tỉnh lại rồi hả? Dư Lạc Đồng tới, cậu ấy nói là muốn vào thăm cậu một chút, cậu muốn gặp cậu ta không?"
Hạ Lâm ngẩn ra, cậu vốn không nghỉ tới chuyện Dư Lạc Đồng sẽ tới bệnh viện thăm cậu. Nhưng nghĩ kĩ lại thì, kiếp này mình vì cứu Dư Lạc Đồng mà bị thương, ở lập trường của Dư Lạc Đồng, cậu ta tới bệnh viện thăm cậu cũng là chuyện thường tình.
Cậu cố hết sức chống người ngồi dậy, nói: "Tôi tỉnh rồi, cậu cho cậu ta vào đi!"
Chu Sóc nhanh chóng mở cửa đi tới, giúp Hạ Lâm dựng lưng giường, lót thêm một cái gối dựa vào sau lưng cậu, giúp cho cậu ngồi thoải mái hơn.
Dư Lạc Đồng đi cùng vào, cầm giỏ trái cây đặt lên tủ đầu giường, sau đó nhìn băng vải quấn trên đầu Hạ Lâm một chút, lộ ra chút cẩn trọng: "Ừm... Hạ Lâm, vết thương của cậu đã đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Hạ Lâm nói. " Cậu ngồi đi."
Cậu biết, vì chuyện này mà Dư Lạc Đồng sẽ cảm thấy bản thân nợ mình một ân huệ, với tính cách của cậu ta, ắt hẳn sẽ nghĩ đến chuyện báo ân như thế nào.
Nhưng Hạ Lâm không muốn cậu ta báo đáp gì cả, cậu chỉ nghĩ làm thế nào để Tống Diên tránh nạn, hiện tại thì mục đích đã đạt được, cậu không muốn liên quan tới chuyện của Tống Diên nữa, bao gồm cả mối quan hệ của hắn và Dư Lạc Đồng.
Nhưng lúc này Dư Lạc Đồng đến thăm cậu, là lễ tiết nên làm.
Vì vậy Hạ Lâm nháy mắt với Chu Sóc, Chu Sóc yên lặng lui ra ngoài.
Mặc dù Dư Lạc Đồng ngồi ở trên ghế ở bên mép giường, nhưng lại có vẻ không biết phải làm sao.
Vốn dĩ cậu và Hạ Lâm không có điểm gì chung, mà trên người Hạ Lâm vẫn luôn tản ra loại không khí lạnh lùng, khiến cho cậu không thể thích ứng được.
"Tối hôm qua..." Cậu nghĩ ngợi một lúc, lấy dũng khí để mở miệng, "Tôi cảm ơn cậu rất nhiều, nếu như không có cậu và Chu Sóc, tôi sợ rằng..."
"Đừng đến chỗ như thế nữa." Hạ Lâm cắt ngang lời nói của cậu.
"Hả?" Dư Lạc Đồng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.
"Thật ra thì tôi và Tống Diên không đồng ý với việc cậu làm ở đó, nhưng cậu đã kiên quyết, bọn tôi cũng không nói gì thêm nữa. Nhưng chuyện tối qua cậu cũng đã thấy đấy, cho dù cậu có giỏi đối phó với những loại khách hàng này, thì sẽ có một số chuyện xảy ra mà cậu không thể ứng phó được. Nếu như lặp lại lần nữa, tôi không chắc chắn sẽ có thể kịp thời cứu thoát cậu không nữa."
Lời này của Hạ Lâm, có thể nói là xuất phát từ đáy lòng.
Hiện tại linh hồn của cậu đã hai mươi tám tuổi rồi, là đứng ở góc độ người trường thành để khuyên giải một thiếu niên với tư tưởng đơn thuần. Xã hội này quá phức tạp, cho dù Dư Lạc Đồng có trải qua nhiều chuyện khiến cho cậu ta thành thục hơn bạn cùng tuổi rất nhiều, nhưng ở trong mắt Hạ Lâm, cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên.
Đương nhiên là Dư Lạc Đồng cảm nhận được ý tốt của cậu, Dư Lạc Đồng nhìn Hạ Lâm một lúc, đột nhiên mắt đỏ lên, nức nở nói: "Tôi còn nghĩ rằng... cậu khinh thường tôi."
Hạ Lâm hơi bất ngờ, Dư Lạc Đồng mà lại có phản ứng này.
Giọng Hạ Lâm trở nên dịu dàng hơn, nói: "Tôi cũng giống như Tống Diên thôi, không có ý khinh thường cậu. Vì Tống Diên thích cậu nên tôi..." Đột nhiên cậu dừng lại một chút, nghĩ lúc này Tống Diên chắc là vẫn chưa nhận ra được tình cảm của mình dành cho Dư Lạc Đồng, cậu nói như vậy, có thể không ổn thoả lắm.
Nhưng hình như Dư Lạc Đồng cũng không để ý tới chữ "thích" kia, chỉ là hơi căng thẳng khi tự mình nói ra: "Hạ Lâm, tôi nghĩ cậu chắc cũng nhìn ra rồi. Tôi là gay. Cậu có thể thuận lợi tìm được quán bar kia, chắc hẳn cũng là người trong giới, tôi muốn..."
Cậu còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng "Bộp" vang lên ngoài cửa.
Hai người cùng lúc nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tống Diên trợn mắt há mồm nhìn ngoài cửa, trong tay là túi đồ ăn nhanh rơi loảng xoảng dưới đất.