"Cậu ấy đã hoàn toàn khỏe rồi chứ?" Tiêu Triệt hỏi Mộc Tiểu Vũ.
"Tạm thời là thế, tuy cú va đập đầu hơi mạnh nhưng hiện tại đã không còn vấn đề gì rồi. Theo như lời cậu nói, cậu ta nhớ lại quá khứ của mình rồi?"
"Đúng, kể từ lúc Phong tỉnh lại, cậu ấy ít nói hẳn đi."
"Cú va đập đó đã kích thích thần kinh cậu ta, từ đó những ký ức kia cũng trở lại. Những vết thương trên người cũng đã đỡ hơn rồi, nếu cậu muốn đưa cậu ta về thì chiều nay có thể xuất viện."
"Tiểu Vũ, cảm ơn cậu."
"Được rồi, được rồi. Mau trở về với tình nhân của mình đi, nghe cậu nói lời cảm ơn tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh."
Tiêu Triệt cất bước trở về phòng, lúc mở cửa ra, anh nhìn thấy Ngô Phong đang ngồi cạnh cửa sổ ngẩn người nhìn ra bên ngoài. Từ lúc cậu tỉnh lại, đa số thời gian Ngô Phong đều ngẩn người nhìn ra bên ngoài.
"Phong, Tiểu Vũ nói em đã không còn vấn đề gì, chiều nay anh sẽ đưa em về nhà." Tiêu Triệt lại gần, kéo ghế ngồi cạnh cậu.
"...."
Thấy Ngô Phong không trả lời mình anh nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy eo cậu, nhỏ nhẹ nói lại một lần nữa.
"Phong, chiều nay anh sẽ đưa em về nhà."
"Ah, vậy sao?" Ngô Phong giật mình tỉnh lại.
"Em nghĩ gì vậy? Mấy ngày hôm nay em thường xuyên ngẩn người, em nhớ lại những ký ức không tốt sao?"
Ngô Phong không trả lời liền, cậu nhẹ nhàng dựa vào lòng Tiêu Triệt, nhắm mắt nói.
"Triệt, nếu có sự lựa chọn, em thật sự không muốn nhớ lại."
"Em vẫn có thể kể cho anh biết mọi chuyện mà, đừng giấu ở trong lòng, nếu em khó chịu, hãy để anh khó chịu với em."
"Em sẽ kể, nhưng trước đó, anh giúp em một chuyện được không?"
"Được, bất kể em muốn gì, anh đều sẽ làm cho em."
Tiêu Triệt nhẹ hôn lên trán Ngô Phong một cái, anh vẫn ngồi ôm cậu như vậy, không nói thêm bất cứ gì nữa, bởi vì anh cảm nhận được, Phong của anh đang run rẩy, đang lo sợ.
Lúc này ở nhà họ Vương....
"Đã chuẩn bị hết mọi thứ chưa?" Vương Tuấn Lâm lạnh lùng nhìn quản gia.
"Bẩm thiếu gia, tất cả đồ cúng đã chuẩn bị xong."
"Tuấn Lâm! Thằng bất hiếu kia!" Vương Phúc từ trên lầu tức giận đi xuống.
"Có chuyện gì sao?" Mặt anh vẫn không đổi, vẫn bình tĩnh ngồi đọc báo.
"Chết tiệt! Ta đã nói cuối tháng này là ngày tốt, tại sao lại dời ngày đinh hôn? Mau đến nhà Lưu gia xin lỗi Nhã Thi đi." Ông tức giận quát.
"Cha cũng hiểu cuối tháng này là ngày gì, đừng ép con."
'Bốp'
Vương Phúc lạnh lùng tát Vương Tuấn Lâm một cái, toàn thân tức giận run lên.
"Được lắm! Đã bao nhiêu năm rồi mà con vẫn chưa thể quên được con bé đó sao? Nó chỉ là một đứa bé, một đứa bé đã chết hơn 10 năm nay rồi, con còn lưu luyến làm gì!? Lúc đó con vẫn còn là một đứa bé, chỉ là tình cảm ngây thơ mà con lưu giữ đến bây giờ làm gì? Ngày giỗ thì liên quan gì đến con? Con là người nhà nó à?"
"Đúng! Con vẫn yêu người đó! Từ nhỏ đã được định làm vị hôn thê của con, tại sao con không thể giữ tình yêu đó. Đừng quên chính cha là người đã lập nên hôn ước đó."
"Và chính ta đã hủy bỏ hôn ước đó! Hôn ước đó từ đầu đã là một sai lầm, nên..."
"Nên cha cho người giết cả gia đình bọn họ sao!? Cha nghĩ con không biết sao? Chỉ vì một cái hôn ước cần hủy bỏ mà cha phải giết cả nhà họ? Cha có từng nghĩ đến suy nghĩ của con khi làm chuyện đó không?"
Vương Tuấn Lâm không chờ Vương Phúc nói hết đã lạnh lùng cắt ngang. Người đang đứng trước mặt chính là cha anh, là người đã cho anh một hôn ước lúc nhỏ, là người đã cho anh biết tình yêu là gì, và cũng là người lạnh lùng tướp đoạt đi tình cảm đó.
"Con nghĩ sao thi tùy con, nhưng ta nhất quyết không hối hận vì quyết định đó. Hôn ước với Ngô Diệp Vân khi xưa là một sai lầm, coi như ta bỏ qua cho con lần này. Bây giờ ngay lập tức gọi đến Lưu gia xin lỗi Nhã Thi ngay, không thì ngay cả những nấm mồ kia ta cũng sẽ cho người phá nát!!"
Vương phúc tức giận đi lên lầu, tức giận quơ hết tất cả đồ vật trên bàn xuống đất. Lúc này chuông điện thoại của ông reo lên.
"Như thế nào?" Vương Phúc mặt lạnh nói.
"Chúng tôi đã cố gắng nhưng không thể tiến lại gần, lần này Tiêu Triệt cho người canh gác rất kỹ."
"Vô dụng! Tất cả các ngươi đều là đồ vô dụng!"
"Nhưng mà, ông chủ, chúng tôi đã tìm hiểu được, cậu ta đã nhớ lại quá khứ."
"Ngươi chắc chứ?"
"Vâng, chính tôi đã xác nhận với y tá bên cạnh Mộc Tiểu Vũ, vậy thì bây giờ tôi nên làm gì?"
"Rút về đi."
'Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi sao?' Vương Phúc thẫn thờ suy nghĩ
--- ------ ------ --------
"Phong, em vẫn còn mệt sao?"
Tiêu Triệt lo lắng nhìn người đang dựa vào lòng mình, kể từ khi trở về nhà, Ngô Phong vẫn luôn dựa vào người anh, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, không nói một lời nào. Cậu chỉ khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Phong, anh đã tìm ra nơi mà em nhờ, hiện tại..."
"Ở đâu vậy? Có ở gần đây không?" Không đợi anh nói hết, Ngô Phong ngẩng đầu khẩn trương nhìn anh.
Tiêu Triệt thoáng ngạc nhiên, sau đó lại tiếp tục nhìn cậu nói.
"Ở một nghĩa trang ở ngoại ô, mỗi năm Vương Tuấn Lâm đều trả tiền thuê người dọn dẹp ba ngôi mộ đó."
"Vương Tuấn Lâm sao?" Ngô Phong ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Triệt rất không thích nghe thấy tên của người đàn ông khác từ miệng Ngô Phong, nhưng hiện tại người trước mắt vẫn rất yếu, nếu không anh đã hung hăng hôn phạt cậu.
"Là hắn. Phong, rốt cuộc ba ngôi đó có liên quan gì đến em?"
"Mấy ngày nữa là cuối tháng, anh có thể nói bác Lý làm một ít đồ cúng được không? Em muốn đến đó."
"Được, em muốn gì đều được."
Tiêu Triệt không để ý việc Ngô Phong không trả lời anh, dịu dàng tiếp tục ôm cậu vào lòng. Anh hiểu, hiện tại cậu đang lo sợ nhiều thứ, nhưng anh sẽ lựa chọn tin tưởng cậu, hoàn thành mọi ước muốn mà cậu muốn.