Tại Chính Hiên khi rời doanh trại liền trở về Tại phủ
Tại Chính Hiên ở trong sân, người áo đen liền báo cáo tình hình
“Thiếu chủ hoàng đế e rằng sẽ băng hà sớm mà thôi, người có chuẩn bị gì không”
“Tạm thời chúng ta cứ nuôi binh không cần gấp, còn nữa tạm tha cho các lão quan đó rút hết sát thủ về đây”
Người áo đen tuân lệnh rời đi
Bên trong tẩm cung, hoàng đế vô cùng yếu ớt nói
“Hàn nhi, lại đây”
Ngôn Tuấn Hàn tiếng lại
“Ta biết ta đã sắp không qua khỏi nhưng có nhiều việc vẫn là căn dặn con Hàn nhi, ta viết con điều tra việc Tại tể tướng năm đó đã điều tra được rồi đúng không, Tại tể tướng hắn đã sớm có lòng khác sớm hay muộn cũng sẽ tạo phản con tuyệt đối không để Tại gia có được chức vị cao …khụ…khụ”
Hoàng đế nói
“Phụ hoàng nhi thần biết”
Y biết làm sao y không biết được kết quả y điều tra được thật sự không phải Tại tể tướng muốn mưu đồ làm phản mà là huynh đệ Tại Chính Hiên sớm đã sớm đã mưu đồ tạo phản
Tại Chính Hiên không còn thân thiết với y nữa khi y làm thái tử chứng minh cho điều đó, chuyện này y đương nhiên biết rõ chỉ là y đối với hắn đã sớm thật lòng mất rồi nhưng bản thân ở trong hoàng cung này làm gì có tình cảm thật, ở trong cái ngai vàng này làm gì có lựa chọn chứ nhưng y vẫn lựa chọn đó là làm sao để Tại Chính Hiên từ bỏ lòng mưu phản mà thôi
“Con biết thì tốt, biết thì tốt, tuyệt đối không được giữ lại Phùng thượng thư, hắn đã biết quá nhiều, hơn nữa cũng sớm thì muộn hắn sẽ đem những chuyện này uy hiếp cơ nghiệp của chúng ta, Hàn nhi….ta ….trông cậy vào con”
Hoàng đế nói dứt lời liền ngưng thở, Ngôn Tuấn Hàn nhìn phụ hoàng ngừng thở liền khóc rồi la lớn
“Hoàng Thượng Băng Hà”
Tin tức Hoàng thượng băng hà liền triền khắp, trên dưới Bình Thiên quốc để tang ba ngày
Tang lễ của hoàng đế diễn ra vô cùng long trọng, ba ngày này Ngôn Tuấn Hàn vữa chủ trì tang lễ vừa tiếp tục nhiếp chính xử lí tấu chương, y nhất định không phụ lòng mà trở thành một vị vua tốt như lời phụ hoàng nhưng mối hoạ Phùng thượng thư nhất định phải trừ
“Tôn Tình”
Tôn Tình nghe gọi lập tức đi đến
“Ta giao cho ngươi xử lí sạch sẽ Phùng gia trên dưới không để xót một người”
Tôn Tình hơi sững người một chút nhưng sau đó vẫn tuân lệnh mà làm
Đêm đó phủ đệ của Phùng đại nhân cháy lớn, cả nhà đều mất trong biển lửa, Tại Chính Hiên lúc chạy đến thì trong ngoài Phùng phủ đều là lửa lớn gần như thiêu rụi tất cả, hắn chạy vào tìm kiếm thân ảnh Phùng Kiều Ngọc, lật tung mọi thứ gốt cuộc cũng tìm được nàng, trong tay Phùng Kiểu Ngọc đang nắm chặt thứ gì đó, mà một tấm vải trên đó được viết nhiều chữ, hắn giấu đi tấm vải ôm lấy thân xác Phùng Kiều Ngọc khóc lớn, hắn còn hứa sẽ thú nàng làm thê tử còn đợi đại nghiệp thành sẽ cho nàng một cuộc sống như nàng muốn, lo cho nàng cả đời, hắn biết thái tử điện hạ thích mình sợ rằng thái tử sẽ vì một phút nóng giận mà hãm hại Phùng Kiều Ngọc nên đã âm thầm cho người bảo vệ nàng
Nhưng gốt cuộc cũng là quá muộn tất cả đều đã muộn hết rồi
Tại Chính Hiên ôm chặt thi thể trong ngực thề nhất định sẽ trả thù, trả thù cho Phùng Kiều Ngọc cũng như hài tử của mình
Phải Phùng Kiều Ngọc đã mang tại con của hắn vì vậy hắn đã tính toán sau khi hoàng đế chết liền tìm cách đưa Phùng Kiều Ngọc đi để bảo vệ nàng, hắn biết Phùng gia làm việc cho hoàng thượng nhiều năm sớm hay muộn hoàng thượng cũng sẽ không để sống chỉ là hắn không ngờ được hoàng thượng không ra tay mà chính là tân đế kế vị ra tay
Từ ngày hôm đó hắn quyết tâm xây dựng một kế hoạch hoàn hảo nhưng kế hoạch đầu tiên chính là phải khiến Ngôn Tuấn Hàn đau khổ, phải khiến y mất đi tất cả như vậy mới hài lòng
Ba tháng sau đại điển đăng cơ của thái tử Ngôn Tuấn Hàn trở thành tân đế kế vị của Bình Thiên quốc, thái tử phi Phan Mạch được lập làm hoàng hậu, chuyện cả nhà Phùng thượng thư chết trong biển lửa không ai dám nhắc đến nó như cái tên cấm kỵ vậy
Còn về Tại Chính Hiên hắn đã âm thầm lên một kế hoạch hoàn hảo, đầu tiên chính là lấy lòng tân đế và quan trọng hơn đó chính là phải chặt đứt đường sống của Ngôn Tuấn Hàn là Tôn Tình, thuộc hạ thân tín nhất của Ngôn Tuấn Hàn
Tại Chính Hiên sai Dinh Lâm thuộc hạ của mình âm thầm tiếp cận Tôn Tình, tiểu cô nương này dù gì cũng còn nhỏ đối với tình cảm vẫn là một mặt ngây thơ như vậy liền dễ hành động
Dinh Lâm theo lời Tại Chính Hiên tiếp cận Tôn Tình với thân phận là một thị vệ
“Aa, ngươi mắt để đâu vậy đụng trúng ta”
Tôn Tình khó chịu quát, nàng đang phải chạy đi xử lí việc cho hoàng thượng, kẻ nào không có mắt còn đụng nàng
“Nô tài xin lỗi, xin lỗi đụng phải người”
Tôn Tình nhìn người trước mặt sau đó liền hỏi
“Ngươi là thị vệ sao, tên gì, làm việc ở đâu, sao mắt mũi không nhìn thấy bổn cô nương”
“Nô tài là Dinh Lâm là thị vệ mới đến, đã đắc tội, xin chủ tử tha tội”
Tôn Tình xua xua tay
“Ta không phải chủ tử gì cả ngươi đừng như vậy chúng ta đều là người dưới trướng hoàng thượng, được rồi ngươi đi làm nhiệm vụ của mình đi”
Tôn Tình nói xong liền đi thì vị thị vệ kia lên tiếng
“Không biết cô nương là ai, ta đụng người có thể bồi thường cho người không”
Tôn Tình liền cười đáp
“Ta là Tôn Tình là thị nữ bên cạnh hoàng thượng, không cần ngươi bồi thường rãnh rỗi cùng ta nói vài câu là được”
Tôn Tình nói rồi sau đó liền đi mất, Dinh Lâm mỉm cười thành công tiếp cận được Tôn Tình, mọi chuyện được như ý muốn
Từ lúc đăng cơ hoàng đế Ngôn Tuấn Hàn vô cùng mệt mỏi, gần đây biên cưởng gửi thư về báo Tại Chính Điền lập được công lớn phá tan việc lâm le dẫn quân xâm lược của nước láng giềng, Ngôn Tuấn Hàn liền đau đầu
Tính cho cùng đã mấy tháng hắn không cùng Tống Kỳ Nam, Chu Đình, Từ Chấn Thiên đã lâu không cùng bọn họ uống rượu rồi
Gần đây bá quan dâng tấu muốn hắn nhanh chóng tuyển tú để bù đắp những vị trí phi tần còn trống, hắn liền mắt nhắm mắt mở để thái hậu định đọt, thái hậu từ khi tiên đế qua đời đều buồn bã người cũng là đang muốn đi theo tiên đế mất rồi
Tôn Tình sau khi làm xong việc liền trở lại bên cạnh Hoàng thượng
“Hoàng thượng lúc nãy thuộc hạ nhận được thư của Tống giáo chủ, người bảo rằng ba ngày nữa sẽ đến Bình Thiên quốc mong rằng Hoàng thượng đến cùng trò chuyện đã lâu không gặp”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, đã lâu không gặp sao, bọn họ chỉ vừa không gặp vài tháng Tống Kỳ Nam thật biết bày trò, không phải nói Bình Thiên quốc có rượu ngon nếu không hắn làm sao lại chạy tới được