Dù có hơi thất vọng vì không có con gái, Quý Thừa An luôn là một người cho đáng tự hào.
Lúc Lý Mộng Nghiên mang thái bị nghén nặng, sức khoẻ không đảm bảo nên hai cậu nhóc sinh ra có vẻ gầy gò.
Sau này được ba ba chăm sóc, nay đã trắng trẻo, bụ bẫm vô cùng đáng yêu.
Quý Thừa An hàng ngày sẽ đến công ty buổi sáng, sau đó về nhà chăm hai đứa nhỏ.
Hôm nay là Giáng Sinh, đã qua mấy mùa tết, gia đình không sum vầy đầy đủ. Năm nay mọi thứ đã trở lại, lại có thêm hai đứa trẻ, không khí trong nhà sôi nổi, náo nhiệt hẳn.
Mọi người quyết định năm nay sẽ cũng nhau đón tết tại biệt thự của hai người. Bù đắp lại những ngày lễ đã bỏ qua trong hai năm vừa rồi.
Không khí hạnh phúc, đầm ấm vô cùng. Lý Mộng Nghiên rảnh rỗi, ngồi vắt chân ung dung ăn xiên nướng.
Bọn trẻ được mọi người vây quanh, tranh nhau muốn bế, cô rảnh rỗi vô cùng. Nhìn phía xa đám nam nhân đang nướng thịt, người thì chơi bài, vô cùng náo nhiệt.
Cô nhận thấy khoảng thời gian trước thật lãng phí, thời gian cứ lặp lại ở khoảng thời gian này thì tốt.
Lý Mộng Nghiên nhớ lại cuộc đời trước, bao nhiêu thằng trầm, lừa dối cùng thất vọng. Thật may, cô được trao cho cơ hội được sống cuộc đời mới, dù cho cuộc đời này là cô cướp mất từ người khác.
Tết âm lịch nhanh chóng đến, từ trong nhà ra ngoài vườn, màu đỏ rực rỡ hoan hỉ, năm nay tết lại nhộn nhịp như xưa.
Mọi người thiếu điều muốn dọn hẳn vào trong biệt thự để ăn tết thôi, muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ cả ngày lẫn đêm. Nhưng Quý Thừa An không đồng ý cho ai dọn đến.
Anh không muốn có bất kỳ ai đến chen vào gia đình anh. Nhà ai người ấy ở, nhà anh chỉ đủ cho gia đình bốn người, vợ của anh, bé con của anh, không ai được nhòm ngó dành lấy cả.
Hai đứa nhỏ vẫn ngủ rất nhiều, Quý Thừa An mang bé con tới phòng em bé, dỗ con ngủ say rồi ra khỏi phòng.
Đêm nay là giao thừa, tầm nhìn của biệt thự rất tốt, nhìn ra hồ lớn, tầm nhìn rất đẹp, thích hợp xem pháo hoa đêm giao thừa.
Quý Thừa An đã chuẩn bị sẵn không gian trên sân thượng, cây cỏ, hoa hồng, nến, ở giữa sân bày sofa và một cái bàn nhỏ, trên bàn đã bày biện nhiều loại đồ ăn vặt và nước trái cây.
Lý Mộng Nghiên đã ngả lưng thoải mái trên sofa, cầm đồ ăn vặt ăn, xa xa loáng thoáng có một hai màn pháo hoa thưa thớt bắn trước giao thừa.
Quý Thừa An đi tới ngồi xuống cạnh cô tự giác đưa tay ra, kê đầu cô vào cánh tay, kéo cô ngả vào lòng anh.
Hai người bên nhau bình yên, chẳng cần nói gì cũng vẫn thấy hạnh phúc. Thời điểm bước sang năm mới, pháo hoa ngợp trời. Từng chuỗi ánh sáng đủ màu rọi lên mặt hai người.
Quý Thừa An quay sang nhìn gương mặt ánh màu pháo hoa của cô, nhìn ánh sáng long lanh trong mắt cô. Đã có những lúc tưởng như đã đánh mất cô, thật may, cô đã về lại bên anh.
Anh cúi xuống hôn lên khoé môi đậm ý cười của cô
''Vợ à, chúc mừng năm mới.''
''Chúc mừng năm mới, chồng yêu.''
Hai người cùng nhìn nhau cười, Quý Thừa An không nhịn được lại cúi xuống hôn sâu cô. Cô vòng tay qua cổ anh, kiễng chân lên đáp trả nụ hôn nóng bỏng của anh.
Một lúc sau mới tách ra, hô hấp dồn dập, anh ghé vào tai cô thở dốc, cơ thể đã dần có phản ứng:''Vợ à, anh nhịn đã mấy tháng rồi. Em có nhớ anh không.''
''...Nhớ.''
Đừng đợt sóng cuộn cuộn, cô đã sắp kiệt sức đến ngất đi, nhiều lần xin anh tha nhưng anh vẫn không dừng lại.
Trời đã gần sáng, mọi thứ mới kết thúc, cô nhắm nghiền mắt, lầm bẩm mắng anh là đồ xấu xa.
Anh hôn một cái lên trán cô, kéo cô ôm chặt vào lòng:''Cảm ơn em.''
Cảm ơn vì đã không rời đi hẳn.
Cảm ơn đã lại chấp nhận anh.
Cảm ơn vì ngọn đèn sáng mỗi đêm khuya anh về nhà.
Quãng đường dài sau này, anh sẽ trải cánh hoa cho em bước đi.