Mấy ngày tiếp theo, Lý Mộng Nghiên cố gắng mỗi bữa ăn một chút, buổi tối sẽ ngủ vài tiếng. Sau đó lại đến ngồi cạnh giường bệnh của Quý Thừa An.
Hàng ngày lấy bông sạch thấm nước ấm lau lên môi anh, để môi không bị khô nứt. Lại lấy khăn ấm lau chùi cơ thể cho anh.
Lúc không còn việc gì cần làm nữa, cô lại ngồi bên cạnh xoa bóp nhẹ nhàng tay chân anh, để anh có nằm lâu cũng không quá mỏi.
Việc anh trọng thương hôn mê không truyền ra ngoài, chỉ người thân trong gia đình và tổ chức biết được.
Lý Mộng Nghiên vẫn như mọi ngày, dùng ăn bông ẩm ấm nóng lau mặt, lau tay cho anh. Cửa phòng bệnh nhẹ mở ra.
Từ bên ngoài có vài thanh niên trẻ tuổi, trai tráng bước vào, nhìn thấy anh được cô chăm sóc cẩn thận thì vô cùng hâm mộ, nhưng thấy anh vẫn chưa tỉnh lại thì lại thấy buồn bực.
''Chị dâu.'' Mấy thanh niên đồng loạt chào cô.
Cô thấy hơi ngại ngùng, chào lại họ:''Xin chào.''
''Bọn em tới thăm đại ca. Mấy hôm nay thu dọn lại hồ sơ vụ án giao cho cảnh sát nên hơi bận, hôm nay mới có thời gian đến thăm đại ca. Đây là lần đầu được gặp chị dâu.''
Mấy thanh niên hào hứng hỏi chuyện cô. Một lúc sau thì ra về, không làm phiền đại ca nghỉ ngơi nữa.
Mọi người đến muốn thay phiên cô chăm sóc Quý Thừa An nhưng cô đều không đồng ý, cô muốn chăm sóc anh, ít nhất là đến khi anh tỉnh lại.
Đến ngày thứ mười, khi cô đang bê cốc nước ấm, như mọi ngày định chấm lên môi của anh, cô nhìn thấy ngón tay anh khẽ cưt động.
Tâm trạng vừa kích động vừa vui sướng, cô gọi bác sĩ đến kiểm tra. Bác sĩ vui mừng thông báo lại khả năng cao trong ngày hôm nay anh sẽ tĩnh lại.
Lý Mộng Nghiên xúc động, liên tục nói cảm ơn bác sĩ, rồi liền gọi điện báo cho mọi người biết tin tốt này.
Trong khi tất cả đang vui mừng chờ đợi trong phòng bệnh, hồi hộp chờ anh sẽ nhanh tỉnh lại.
Tâm trang kích động dần qua đi, cô lại phân vân trong lòng, nếu anh tỉnh dậy, sẽ đối mặt với nhau như nào. Cô cảm thấy như việc anh bị thương là do lỗi của cô.
Rồi thì đứa bé đã mất của hai người, liệu hai người có thể đối mặt với chuyện đó để có thể tìm thấy hạnh phúc về sau.
Cả chuyện về Hạ Lâm Tuyết. Cô chưa từng tìm hiểu chuyện xảy ra với cô ta. Thời gian này cô ta không xuất hiện nữa, liệu sau này có thành trở ngại giữa hai người.
Cô nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với anh lúc này. Vì vậy Lý Mộng Nghiên định sẽ về nhà trước khi anh tỉnh.
Cô dặn dò mọi người trước, không để ai nói với anh chuyện cô đã chăm sóc anh. Mọi người không hiểu tại sao cô làm vậy, nhưng rồi vẫn đồng ý.
Lý Mộng Nghiên trở về biệt thự, cơ thể mệt mỏi, quần áo cũng không muốn thay, nằm vật trên giường rồi ngủ quên mất.
Đến tận sáng hôm sau cô mới tỉnh lại, nhìn đồng hồ mới có năm giờ sáng. Cô suy nghĩ một hồi rồi dậy xếp đồ vào vali.
Chưa đến bảy giờ sáng, cô đã có mặt ở sân bay, nhìn thời gian, chuyến bay sắp tới nhất là chuyến bảy rữoi đến Thuỵ Sỹ. Cô không suy nghĩ gì, mua một vé, ngồi lên máy bay.
Mấy ngày nữa là tết âm lịch, năm nay cô cũng định sẽ không trở về ăn tết.
Trong khi đó, tại bệnh viện, Quý Thừa An cũng đã tỉnh lại vào tám giờ sáng.
Cơ thể hôn mê đã lâu, khi tỉnh dậy cử động cũng thấy mất sức. Anh đánh mắt một lượt khắp phòng bệnh, không tìm được bóng dáng Lý Mộng Nghiên, anh tỏ vẻ thất vọng, nhắm mắt lại khẽ thở dài một hơi.