Quý Thừa An ở lại căn hộ đến ngày thứ tư. Mắt anh vẫn luôn hướng tới màn hình theo dõi trước mắt.
Trạng thái của anh lại giống như quay về một năm vừa rồi, chờ đợi cô trong vô vọng.
Cảm giác tình cảm của cô đã gần như không còn gì, anh dần thấy tuyệt vọng.
Công việc tập đoàn rất nhiều, mọi quyết định đổ dồn lên đầu Quý Gia Hào. Cậu ngày ngày mong chờ hai người quay lại tháng ngày hạnh phúc trước đây.
Cậu sẽ có thời gian theo đuổi tình yêu của mình. Nhưng đã hơn một năm mà ông anh nhà mình vẫn chưa được sự tha thứ. Con đường theo đuổi lại vợ rất gian nan.
Sắp xếp một vài chi tiết quan trọng, trả lời hết mail công việc. Nhìn lại đồng hồ đã 7h tối, nhưng anh không cảm thấy đói. Hôm nay có lẽ cô cũng sẽ không trở lại.
Anh đưa tay xoa nhẹ cái cổ nhức mỏi, đứng lên định đi tắm. Bỗng nghe thấy âm thanh giày gõ đều đều xuống sàn phát ra từ máy tính.
Bóng dáng xinh đẹp của cô xuất hiện ngoài hành lang.
Não bộ chưa kịp suy nghĩ gì, bước chân anh đã phản ứng trước, chạy về phía cửa, mở thật nhanh cánh cửa căn hộ.
Nghe tiếng động mạnh đột ngột, cô hoảng hốt đánh mắt sang nhìn, sau đó là mở to mắt ngạc nhiên
''Sao anh lại ở đây, căn hộ này là của anh. Anh theo dõi tôi.''
Trong sự kinh ngạc cô liền thốt ra liền mấy câu hỏi. Quý Thừa An không có ý định trả lời câu nào.
Anh đi thẳng tới, kéo cô vào lòng ôm chặt, như sợ chỉ cần buông tay ra cô sẽ tan biến mất. Sự kích động làm anh không để ý lực cánh tay, siết mạnh làm cô đau, cô nhăn mày, muốn đẩy anh ra.
Nhưng cố thế nào cũng không lay chuyển được anh
''Em đừng tránh, cho anh ôm một chút thôi được không.''
Anh vùi mặt vào cổ cô, hít lấy hương thanh mát trên người cô, tinh thần mới tỉnh táo được đôi chút.
Cô đang thắc mắc về căn hộ anh vừa bước ra, nếu không hỏi được rõ ràng cô sẽ thấy khó chịu. Cô vỗ nhẹ vào vai anh
''Vào nhà ngồi rồi nói chuyện.''
Lúc này anh mới buông cô ra, nhưng không đợi cô bước đi đã nhanh tay cầm lấy tay cô. Dắt cô đi về phía cửa căn hộ bên cạnh.
Cô rụt tay lại tránh cái nắm tay của anh nhưng không được, đành mặc kệ cho anh nắm.
Vào đến nhà anh cũng không buông tay cô ra, dắt cô ngồi xuống sofa trong phòng khách. Cơ thể dán sát lại, tay vẫn nắm chặt.
''Anh buồng tay ra đã, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.''
''Em nói chuyện cứ nói, tay anh cầm đâu có ảnh hưởng. Chúng ta vẫn có thể nói chuyện nghiêm túc.''
''Căn hộ kia là của anh.'' Lý Mộng Nghiên vào thẳng vấn đề
''Ừm.''
Quý Thừa An giờ chỉ còn biết dùng chiêu mặt dày lấy lòng, mong vợ yêu nhà mình mềm lòng tha thứ thôi.
''Đã mua từ lâu.''
''Ừm.''
''Anh không trả lời tử tế được thì chúng ta kết thúc trò chuyện tại đây.''
''Anh vẫn đang trả lời em nghiêm túc mà.''
Lý Mộng Nghiên đưa mắt sang cho anh một cái lườm, anh lập tức không dám cãi nữa.
''Mua từ bao giờ.''
''Anh và Chí Dương mua cùng thời điểm.''
''Vậy là anh đã biết tôi ở đây từ lâu.''
''Một tháng sau khi em đi, anh cũng dọn tới đây.''
''Chí Dương nói chuyện tôi ở đây với anh.''
''Anh tự tìm được.'' Chí Dương đã giúp anh, không thể bán đứng bạn tốt được.
''Những đồ gửi đến đây cho tôi đều do anh gửi.''
''Đúng vậy.''
''Anh còn làm những chuyện gì sau lưng tôi nữa.''
''Anh không làm gì quá đáng cả. Khi em dạo phố sẽ đi phía sau nhìn theo em thôi.''
Lý Mộng Nghiên không biết nói gì nữa, cũng không thể lên tiếng chỉ trích anh được.
Hoá ra bao lâu nay, anh luôn âm thầm dõi theo, bảo vệ cô. Chưa từng để cô một mình, vì cô làm rất nhiều thứ.
Quý Thừa An nhận ra được cô đã cảm động, dần mềm lòng, không cố gắng xa cách, đuổi anh đi nữa. Cảm thấy thời điểm đón được cô trở về không còn xa nữa.