Lý Mộng Nghiên không biết phải trả lời ra sao. Thông tin này thật lớn, cô còn cần thời gian tiếp nhận sự thật to lớn này.
Cô và anh nhìn nhau, không một chút rời đi.
Cô biết được anh là người bạn ấm áp đó, người bạn đã giúp cô vượt qua ngày tháng hoang mang nhất.
Cô thoáng thấy vui trong lòng. Anh thích cô từ ngày đó, là thích chính bản thân cô, chứ không phải thích cô vì cô là Lý Mộng Nghiên.
Tuy nhiên cảm giác cảm động đó cũng không thể giúp cô quen được quãng thời gian đau khổ vừa qua.
Quý Thừa An thu hết từng loạt cảm xúc chuyển biến trong ánh mắt cô.
Anh biết cô chứ thể thoát khỏi tất cả những tổn thương. Nhưng để cho cô biết ngày đó là anh đã bầu bạn cạnh cô, anh đã có thêm hi vọng trên con đường theo đuổi lại vợ mình.
Anh phá vỡ sự im lặng giữa hai người:''Anh đưa em về nhà được không.''
Lý Mộng Nghiên bấy giờ mới thu lại ánh mắt, thôi không nhìn anh nữa.
''Không cần, hôm nay tôi ở lại chăm mẹ tôi.''
''Em có muốn về phòng nghỉ ngơi không.''
''Tôi muốn ngồi thêm một chút.''
''Vậy anh ngồi cùng em.''
Lý Mộng Nghiêm không trả lời, là ngầm đồng ý với anh.
''Ngày đó anh luôn đứng ở bên đó, nhìn em chơi đùa cùng bọn trẻ con, có lúc còn đùa nghịch với một con mèo nữa.''
Quý Thừa An đưa tay chỉ về phía gốc cây to, hơi tối phía xa.
Anh còn nói rất nhiều chuyện, như kể cho cô một câu chuyện xưa. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh nói nhiều nhue vậy.
Trời mùa đông rét lạnh, ngồi một lúc mà người cô đã lạnh gần đông cứng. Cô khẽ rụt vai lại, tay ép sát vào cơ thể.
Anh nhìn cô lạnh đến rụt vai vẫn cố chấp không về phòng nghỉ, lại nhìn chiếc áo khoác mình đang mặc.
Anh không có ý định sẽ cởi áo khoác đưa cô, cô nhất định sẽ không nhận. Vậy nên anh ngồi sát lại cô, không kịp để cô phản ứng, anh mở vạt áo, ôm trọn cô vào lòng rồi khép vạt áo lại, ôm chặt cô.
Sức lực của Lý Mộng Nghiên không chống lại được anh, cứ vậy bị anh ôm một lúc lâu cũng không buông.
''Tôi muốn về ngủ rồi.'' Đây là vườn hoa của bệnh viện, tuy trời đêm khuya rét nhưng vẫn có người qua lại. Cứ bị anh ôm mãi ở đây Lý Mộng Nghiên cũng có chút không tự nhiên.
Lúc này Quý Thừa An không tình nguyện mới buông cô ra.
''Em lên nghỉ ngơi sớm đi. Mai anh qua đón em.''
''Không phiền người bận rộn như anh, tôi có thể tự đi.''
''Với em anh luôn có thời gian.'' Nói rồi kéo cô đứng dậy:''Em lên đi, anh về đây.''
Cô chẳng muốn đôi co nữa, quay người đi một mạch tới thang máy, không nhìn lại anh lấy một cái.
Hôm sau mẹ Lý nhất quyết đòi xuất viện. Bà đã chán ngấy cảnh nằm viện như vậy. Chỉ muốn được về nhà.
Mọi người không khuyên được nên đành phải đồng ý.
Lý Mộng Nghiên cùng vệ sĩ đưa mẹ Lý xuống đến cửa toà nhà. Đưa mắt tìm xe của Lý Chí Dương.
Nhìn một vòng vẫn không tìm thấy, mẹ Lý sốt ruột, chỉ muốn mau mau thoát được cái bệnh viện này.
Một chiếc xe cũng khá quen thuộc đỗ truớc mặt nhưng lại không phải xe của Lý Chí Dương.
Cửa xe mở ra, Quý Thừa An bước xuống đỡ mẹ Lý.
''Con đến đón mọi người. Để con đỡ mẹ lên xe.''
Mẹ Lý tâm tình vui vẻ, liếc mắt về phía con gái, thấy con gái có vẻ như bình thường thì mới yên tâm.
''Làm phiền con rồi.''
''Người nhà mà, mẹ đừng khách sáo.''
''Ừ, người nhà cả.''
Tâm tình mẹ Lý tốt, Lý Mộng Nghiên cũng không muốn tranh cãi với anh. Cô mở cửa xe ghế sau, ngồi vào cùng mẹ Lý.
Chô ghế bên cạnh ghế lái nhường lại cho vệ sĩ. Anh thấy cô không muốn ngồi cạnh mình, hơi hụt hẫng nhưng không tỏ vẻ ra bên ngoài.
Trên xe cũng không ai lên tiếng. Quý Thừa An thỉnh thoảng sẽ nhìn gương chiếu hậu quan sát côi
Khi trùng hợp cô cũng ngẩng lên nhìn, bốn mắt nhìn nhau, cô sẽ lườm anh một cái rồi lại cúi đầu xuống.
Anh thở dài, miệng hơi cong nhẹ nụ cười cưng chiều. Cô đã dần lấy lại chút dáng vẻ hồn nhiên ngày trước rồi.