Lý Mộng Nghiên tỉnh lại trong cơn đau đầu như mọi khi. Có hôm là đau do mất ngủ, hôm nay là đau do say rượu.
Mí mắt vẫn còn đánh vào nhau, cô lê từng bước ra ngoài phòng khách. Nhìn một lượt căn mhaf gọn gàng sạch sẽ, cô nhìn đến thất thần.
Một lúc sau cô mới để ý thấy tờ giấy để trên bàn, cầm lên đọc cô lại không kiềm chế được nước mắt.
Cô nhắn tin cho anh trai:[ Cảm ơn anh.]
Cảm ơn vì không khiến cô khó xử, vì tình yêu thương anh dành cho cô.
Một tháng sau đó, anh trai cũng không quay lại tìm cô, chỉ thỉnh thoảng đặt đồ đến cho cô. Khi là đồ ăn, khi là thuốc bổ.
Sau đó cô sẽ nhắn một tin báo với anh rằng cô đã nhận được đồ, anh biết cô vẫn bình an, không xảy ra chuyện gì cả.
Quý Thừa An thì sống không hề tốt. Ban ngày anh lái xe đi khắp mọi con đường, chỉ mong nhìn thấy cô ở một nơi nào đó.
Trước đó tổ chức có tìm ra được một vài thông tin, nhưng sau đó lại mất dấu, anh có tìm thế nào cũng không tìm ra được nữa.
Không ai biết, thật ra những dấu vết đó Lý Chí Dương đã tận lực giấu đi. Em gái không muốn ai tìm thấy, vậy thì anh sẽ giúp cô che giấu hành tung.
Nhưng rồi nhìn người bạn thân càng ngày càng sa sút tinh thần. Em gái không buông bỏ được đoạn tình cảm này, từng chút suy nhược.
Anh nói cho Quý Thừa An biết, Lý Mộng Nghiên đang ở căn hộ của hắn ở thị trấn bên cạnh.
Quý Thừa An như lại tìm thấy hi vọng sống của mình, đứng bật dậy muốn lập tức đi tìm cô.
Lý Chí Dương kịp giữ anh lại, anh chỉ muốn Quý Thừa An biết để hồi phục lại tinh thần, không muốn anh lại đi ảnh hưởng đến em gái.
Quý Thừa An trả lời rằng anh biết chừng mực, sau đó đi nhanh ra khỏi đó.
Anh tới toà chung cư đó, đi lên căn hộ bên cạnh căn hộ cô đang ở. Có lẽ cô không biết được, anh cũng có nhà ở đây, ngay bên cạnh căn hộ của Lý Chí Dương.
Toà chung cư cao cấp, một tầng chỉ có 2 căn, ban đêm yên tĩnh, anh luôn ngồi cạnh cửa nghe ngóng động tĩnh nhà đối diện. Nhưng cũng không nghe thấy gì cả.
Anh muốn nhìn thấy cô, nhưng sợ cô nhìn thấy anh rồi sẽ tiếp tục chạy trốn. Anh liền lắp camera trước cửa nhà, cô muốn đi tới thang máy thì phải đi qua cửa nhà anh.
Lý Chí Dương cũng không gửi đồ cho cô nữa, mà chuyện đó bây giờ do Quý Thừa An thực hiện. Hàng ngày nhìn ngắm bóng dáng cô lướt qua trước camera.
Thỉnh thoảng cô sẽ ra bên ngoài đi dạo, trời mùa xuân vẫn còn lạnh thấu xương. Cô mặc áo bông dày, đội mũ len, lại đeo một chiếc khăn dày quanh cổ, che lên đến nửa khuôn mặt.
Mặc vậy sẽ không lo bị nhận ra, nhưng bóng dáng cô, anh chỉ cần liếc qua là có thể tìm được, lại đã nhìn qua camera nên không thể không nhận ra cô.
Mỗi khi cô ra ngoài, anh sẽ giữ một khoảng cách đủ xa để dõi theo bước chân cô.
Khi cô ngỗi thất thần trong công viên nhìn bọn trẻ đang đùa nghịch. Anh ngồi cách đó không xa, cô ngồi nhìn bọn trẻ bao lâu, anh ngồi nhìn cô bấy lâu.
Có khi cô sẽ đi tới rạp chiếu phim, chọn một phim thật buồn, anh cũng mua một vé hàng ghế cuối cùng xem với cô.
Anh nhìn thấy bả vai cô run run, biết là cô đang khóc. Anh biết cô khóc vì những chuyện đã qua chứ không phải vì bộ phim đang chiếu.
Vì bộ phim đó là một bộ phim tiếng Đức nguyên bản, không có phụ đề dịch. Mà cô thì không biết tiếng Đức.