Đêm đã về khuya, Lý Mộng Nghiên nằm trằn trọc trên giường không ngủ được.
Cô nghĩ về đề nghị bà nội nói lúc ban chiều. Cô có thể cảm nhận được bà nội rất yêu cô. Cả ngày nay ông bà đã trách mắng ba mẹ không ngớt.
Anh trai cô cũng không thoát khỏi cảnh bị ông bà mắng mỏ.
Những ngày này Quý Thừa An đến tìm cô bao lần, chờ cô trong bao lâu, cô đều biết.
Nhưng khúc mắc, đau đớn trong lòng càng ngày càng lớn, nhìn thấy anh cô chỉ thêm đau lòng hơn.
Hôm nay là lễ tình nhân, cũng sắp đến tết cổ truyền. Cô vẫn chưa cho Quý Thừa An cơ hội gặp mặt.
Quà anh chuẩn bị cho cô vẫn để bên ghế lái phụ. Cô không muốn gặp anh, nhờ người chuyển đến cô cũng không nhận.
Khoảng thời gian này anh vẫn bận rộn dọn dẹp nhà họ Hạ, công việc bên tập đoàn cũng bận rộn. Anh vẫn dành ra thời gian qua thăm cô.
Mỗi lần cô từ chối gặp anh, anh sẽ đứng cạnh xe nhìn lên cửa sổ phòng cô nửa tiếng rồi mới rời đi.
Cô đều nhìn thấy, nước mắt đầm đìa mặt. Cô biết cô cố chấp, nhưng chính cô mới biết cô đau khổ bao nhiêu mới tuyệt vọng đến mức tàn nhẫn như vậy.
Tết sắp đến gần, không khí trong nhà không có chút náo nhiệt nào.
Cô đã quyết định theo ông bà nội ra nước ngoài. Cái tết này, nhà họ Lý không còn tâm trạng chúc mừng.
Ngày ra nước ngoài, nhờ bà nội, bà cảnh cáo tất cả mọi người, không ai được tiết lọ chuyện cô đã đi theo bà.
Ba mẹ Lý không dám làm trái. Anh trai biết mấy ngày này cô trải qua rất khó khăn, cũng đồng ý để cô yên lặng rời khỏi.
Quý Thừa An vì vậy mà không biết chuyện cô đã ra nước ngoài.
Đúng giờ lại xuất hiện trước cổng nhà cô. Còn mấy ngày nữa là giao thừa, những nhà xung quanh treo đèn kết hoa.
Biêtj thự nhà họ Lý lại một mảnh cô quạnh. Của sổ phòng cô hôm nay không có chút ánh sáng.
Anh hơi hoảng hôt, gọi điện cho Lý Chí Dương.
Anh trai không lỡ nhìn đoạn duyên này cứ vậy mà đứt gánh. Anh trai mật báo lại chuyện cô đã theo ông bà ra nước ngoài.
Nhà họ Quý cũng u ám không kém, chẳng ai muốn chuẩn bị cái gì để đón tết.
Quý Thừa An quay về nhà thu dọn đồ đạc, nói qua với ba mẹ Quý chuyện anh muốn ra nước ngoài tìm cô, ba mẹ đều ủng hộ anh.
Họ biết gia đình họ nợ cô một lời xin lỗi và một lời giải thích. Ba mẹ Quý cũng thi xếp đồ đạc, họ định năm nay sẽ không đón tết nữa.
Lý Mộng Nghiên sau khi ra nước ngoài, cô không ở cùng ông bà. Cô nói muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ.
Ông bà không lay chuyển được quyết định của cô, chỉ biết dặn dò cô đủ kiểu rồi tạm biệt cô.
Ký ức chưa lành, trước đây cơ thể này từng ra nước ngoài rất nhiều lần, giờ lại không biết nên đi về đâu.
Cô nhớ ra Lý Chí Dương có vài căn nhà bên này, địa chỉ mà cô nhớ được rõ nhất là căn chung cư cao cấp của anh trai trong thị trấn đối diện.
Căn nhà này anh trai bỏ trống nhiều năm, cô trốn ở đây không ai lường được.
Sắp xếp đồ đạc, sau đó đi xuống siêu thị bên dứoi mua đồ ăn, nước uống. Suốt 1 tháng sau đó cô không bước chân ra khỏi cửa nửa bước.
Quý Thừa An sang đến nơi, tìm khắp mọi nơi nhưng đến bóng của cô anh cũng không nhìn thấy.
Có thể cô không muốn gặp ai, cũng đã nhờ ông bà xoá hết dấu vết, che dấu hành tung giúp cô.
Đã qua một tháng, vậy mà vẫn chưa tìm được cô, anh thất vọng về toà nhà hành chính. Công việc không thể trì hoãn được nữa.