Mọi người vào trong phòng được một lúc thì Lý Mộng Nghiên hốt hoảng tỉnh dậy. Vừa rồi mơ thấy ác mộng mà sợ quá bừng tỉnh lại.
Lại nhìn thấy qua một phòng người, cô trấn an mọi ngườiy tỏ vè bản thân đã không sao nữa rồi.
Muốn mọi người ra về, đừng ở đây mệt nhọc nữa. Suốt từ đầu đến cuối, cô chưa nhìn Quý Thừa An một lần nào.
Ngồi thêm một lúc rồi mọi người cũng ra về, chỉ còn lại Quý Thừa An trong phòng bệnh với cô.
Anh lấy đồ ăn dinh dưỡng đã chuẩn bị trước đó ra, bày lên chiếc bàn nhỏ:''Em dậy ăn chút đồ dinh dưỡng đi. Mùi vị của đồ dinh dưỡng hoi nhạt nhẽo hơn thức ăn bình thường. Em chịu khó ăn mấy hôm nhé.''
Giọng anh dịu dàng, thêm chút dỗ dành cô, hết mực cưng chiều.
Lý Mộng Nghiên vẫn như cũ, không nói một lời, mắt nhắm lại dưỡng thần.
Quý Thừa An luôn kiên nhẫn với cô, dù cô ngang ngược bướng bỉnh, anh cũng sẽ nhường nhịn cô.
''Dù em có tức giận thì vẫn nên cố gắng ăn uống, phải khoẻ mạnh lại thì mới có sức tức giận anh, phạt anh, bắt anh chuộc lỗi chứ. Em đừng hành hạ bản thân mình, làm vậy anh đau lòng khó chịu thật, nhưng người chịu khổ vẫn là em. Em muốn đánh, muốn trút giận, dù em có muốn đâm anh vài nhát dao, anh cũng đứng im cho em phát tiết. Nhưng mà em phải khoẻ lại đã, em khoẻ lại rồi anh sẽ đồng ý mọi yêu cầu của em, nhé, ngoan.''
Anh chưa từng kiên nhẫn dỗ dành một người như vậy, chỉ là với người anh yêu, anh có thể dành sự kiên nhẫn cả đời này, trao nó cho cô, tuỳ cô nâng niu hay chà đạp.
''Tôi muốn ly hôn.'' sau cả một ngày cuối cùng cô cũng đồng ý nói chuyện với anh.
Nhưng câu nói ra đầu tiền lại là muốn ly hôn với anh. Anh bất chợt không biết phản ứng sao.
Câu hỏi của cô không nằm trong dự liệu của mọi người. Không ai ngờ cô sẽ đòi ly hôn.
''Chúng ta ly hôn thôi.'' Cô nhắc lại.
''Đừng nói bừa, chuyện này đúng thật là anh sai, vợ à, anh xin lỗi. Mọi chuyện qua rồi, anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Chúng ta cùng nhau vượt qua được không em.''
Anh cảm nhận được cô rất kiên quyết khi nói ra đề nghị này. Trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi.
Anh thật sự sợ cô không cần anh nữa.
''Anh không hoàn toàn có lỗi. Tôi cũng không trách anh gì cả, nhưng tôi không vượt qua được bóng ma tâm lý này. Nhìn thấy anh, tôi chỉ nhớ những ký ức đau khổ. Chúng ta nên tách ra thôi.''
''Nếu em cần không gian riêng, em có thể ra ngoài, chơi nơi này nới khác. Khi nào chơi chán rồi, tâm trạng thả lỏng vui vẻ rồi, em lại về nhà. Anh sẽ ở nhà chờ em, còn chuyện ly hôn. Anh không bao giờ đồng ý.''
Hai người cùng cứng rắn với quyết định của mình. Lý Mộng Nghiên cũng không tranh cái nữa. Cô lấy điện thoại gọi cho anh trai, gọi anh đến thăm cô, cô muốn nói chuyện với anh.
Lý Chí Dương cũng không biết cô muốn nói gì với anh, anh vơ lấy áo khoác ngoài, đi tới bệnh viện.
Vừa mở cửa thì gặp Giang Di bên ngoài, cô định đến gặp anh nộp tài liệu, thấy sắc mặt anh âm u, có vẻ muốn ra ngoài nên cô để tài liệu lên trên bàn làm việc của anh rồi xin phép quay về làm việc.
Lý Chí Dương nhìn chăm chú từng hành động của cô, mắt không thể rời bóng dáng xinh đẹp ấy.
Do dự một lúc anh vẫn nói cho Giang Di biết tình hình của Lý Mộng Nghiên.
Giang Di đau lòng cho cô bạn thân, một mực đòi theo anh đến bệnh viện. Suốt đường đi, nước mắt của cô chưa từng ngừng rơi.