Lần nào anh đi công tác cũng vẫn không yên tâm về cô. Hàng ngày gọi điện dặn dò, nhắc nhở cô đủ thứ chuyện.
Hết nhắc cô chuyện ăn uống, đi lại, hỏi cô công việc cần anh giúp đỡ gì không.
''Sắp đến ngày em tới kỳ rồi đó, anh để sẵn những thứ em cần trong ngăn kéo. Lúc đó nhớ lấy ra dùng, không cần lục tục nhà lên tìm nữa.''
Dặn một hồi, biết cô sẽ chẳng nhớ được bao nhiêu đâu.
''Nhớ anh không?''
''Ngày nào cũng nhớ, mong anh sớm về.''
''Ở nhà ngoan, anh sẽ về trước Giáng sinh, đưa em đi ra ngoài chơi.''
Nói chuyện một hồi, đến khi anh bắt đầu cuộc họp mới tắt máy.
Khoảng thời gian này cô không gặp lại Hạ Lâm Tuyết, không biết cô ta đã bay về bên kia chưa hay vẫn bám lấy mẹ chồng cô không buông.
Cuối tuần vừa rồi ba mẹ cô vừa từ nước ngoài về, đã lâu không được gặp ba mẹ nên cô quay về nhà họ Lý, làm nũng ba mẹ suốt thời gian cuối tuần.
Chờ Quý Thừa An về sẽ lại cùng về nhà họ Quý Thăm ba mẹ chồng cô sau.
Vài hôm sau đó cô phát hiện chút máu dưới quần, cô nghĩ có thể chắc có chút không khoẻ, tháng này đến sớm mấy ngày.
Vậy mà còn ra ít, chỉ vài vệt lốm đốm. Không thấy đau bụng như mọi lần, thế nên cô vui vẻ mà không nghĩ ngợi gì cả. Không bị đau bụng kinh thật tốt.
Quý Thừa An đi công tác đến tận ngày 22 mới về. Công việc bận rộn vẫn không quên mang quà về cho cô.
Dự án lần này khá thành công, mọi việc đã đi vào nề nếp, anh giao công việc cho trợ lý xử lý phần còn lại.
Anh sẽ nghỉ ở nhà đến hết ngày 25, cùng cô đón Giáng Sinh.
Ngày hôm sau hai người cầm theo quà Giáng sinh về nhà thăm ba mẹ Quý. Lại gặp Hạ Lâm Tuyết vẫn còn ở đây.
Cô ta nhìn thấy hai người cầm quà đi vào, tay anh bận xách quà nên không cầm tay Lý Mộng Nghiên.
Cô đi phía trước, mở cửa giúp anh rồi tiến lên chào ba mẹ Quý.
Hạ Lâm Tuyết đứng dậy, tự nhiên đi về phía anh, giọng điệu làm nũng như với người yêu, đòi quà anh:'' Anh có chuẩn bị quà cho em không vậy, món quà Giáng Sinh lần trước anh tặng, em vẫn cất kĩ trong tủ đồ, không dám động vào sợ làm hỏng''
Lý Mộng Nghiên nghe cô ta đòi quà chồng mình, lại có vẻ cố tình nói chuyện cũ cho cô nghe, cảm thấy không thoải mái.
Nhưng đây là nhà ba mẹ chồng, cô ta lại là khách, cô lại nhịn xuống.
Mặt anh vẫn lạnh nhạt:'' Không biết cô vẫn ở đây, không có chuẩn bị.''
Cô ta vẫn tỏ vẻ thân thiết, còn vòng sát lại ôm cánh tay anh :''Em biết anh sẽ không cố tình thiếu quà của em đâu mà, không sao, em không giận đâu, lần sau anh phải bù quà cho em đấy.''
Anh thoát khỏi cánh tay cô ta, bước vài bước giữ khoảng cách với cô ta. Không trả lời lại.
Cô ta thấy mất mát, nhưng vẫn phải tỏ ra rộng lượng. Cô ta thấy ánh mắt Lý Mộng Nghiên đánh về phía này, không để cô nhận ra được gì cả. Cô ta phải tiếp tục diễn kịch.
''Cô Hạ Lâm Tuyết vẫn chưa về nhà à, lễ tết cũng không về nhà đón cùng bố mẹ hả?'' Lý Mộng Nghiên không hài lòng với hành động vừa rồi của cô ta.
Nhưng mà ông xã cô không chần chừ mà giữ khoảng cách với cô ta, Lý Mộng Nghiên cungz biết điều mà không gây sự.
''Nhiều năm không được đón lễ ở trong nước nên nhất nhớ không khí quê nhà, Giáng sinh với tết dương năm nay định đón ở trong nước. Tôi cũng xin hai bác cho tôi ở lại đón lễ cùng gia đình rồi. Cô Mộng Nghiên không có ý định đuổi khách đó chứ''
''Ba mẹ chồng tôi đã đồng ý thì tôi sao phải phản đối chứ. Cô Lâm Tuyết muốn đón lễ ở đâu có liên quan gì đến vợ chồng tôi.''
Chữ vợ chồng như một dao đâm thẳng vào lòng Hạ Lâm Tuyết. Cô ta đi tới khoác tay mẹ Quý: ''Nhiều năm không về nước, con cũng không quen biết ai, cũng không biết chỗ chơi. Không biết anh Thừa An có thể dẫn em đi được không.''
Mẹ Quý cũng khó xử, không muốn Hạ Lâm Tuyết làm phiền con dâu với con trai nghỉ lễ, những cũng không biết nên từ chối sao.